“Thưa Tổng giám đốc, tôi không biết Tôn Hàn là khách quý của sếp. Nếu như biết thì có đánh chết tôi cũng không dám mạo phạm!”
Châu Kỳ Hoa có ngốc nghếch đến mấy thì bây giờ cũng biết chuyện này không còn đơn giản nữa.
Nhiếp Chiêm Ba nhớ đến lời dặn của Tôn Hàn, bèn trưng ra vẻ bất cần, “Có phải nhân vật tầm cỡ gì đâu, cũng chỉ là một tên con nhà giàu bình thường. Bề ngoài thì nể mặt thế thôi, anh cho rằng tôi thưc sư đế tâm đến tên đó à?”
“Châu Kỳ Hoa, anh theo tôi lâu như vậy rồi mà còn không biết tôi là người thế nào ư? Nếu anh đã quyết định không ký hợp đồng với bên thời trang Sâm Uy thì tất nhiên tôi cũng không ký! Cứ yên tâm, tôi đã đuổi họ đi cả rồi”.
“Thật sao ạ?”
Châu Kỳ Hoa cảm thấy niềm vui ập đến có phần bất ngờ.
“Chẳng lẽ tôi lại gạt anh sao? Thôi, đến bệnh viện kiếm tra vết thương đi. Tôi vẫn quan tâm đến anh lắm đấy”, Nhiếp Chiêm Ba ân cần nói.
Trong lòng thì cười khẩy, đã là người mà Tổng giám đốc Tôn muốn chơi thì Nhiếp Chiêm Ba chỉ đành chờ thêm vài ngày nữa mới đuổi việc tên này vậy.
Nếu không sẽ khiến tên Vương Bách Xuyên kia cảnh giác mất.
Sau khi rời khỏi bách hóa thời trang Near, Liễu Y Y cầm đơn hàng có giá trị hàng chục triệu tệ mà thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Cô vẫn cảm thấy hơi khó tin, “Có được đơn hàng mười triệu này rồi, có phải tôi sẽ đứng đầu về doanh số tháng này không?”
Tuy rằng đơn hàng này có được nhờ Tôn Hàn, nhưng cô lại sực nhớ đến việc chỉ cần đứng đầu doanh số trong ba tháng là có thể khiến Tôn Hàn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình.
Thê’ nên Liễu Y Y quyết định chiếm luôn công lao lần này! Dù sao Tôn Hàn cũng chẳng quan tâm đến chút hoa hồng này.
Liễu Y Y không hề nhận ra bản thân cô đã dần dần không còn xa cách với Tôn Hàn nữa.
Ngồi ở ghế lái, Tôn Hàn cười nhẹ, “Một đơn hàng mười triệu thôi mà đã muốn đứng đầu doanh số, em xem thường bách hóa Near quá rồi. ít nhất cũng phải ba mươi triệu mới được, cố lên”.
“Mà nếu như mọi việc đã xong xuôi, vậy thì thời gian còn lại trong ngày hôm nay của em thuộc về anh rồi. Đi cùng anh đến nhà một người bạn nhé!”
Tôn Hàn đã hứa với Lục Hạo rằng sẽ đưa cô chị dâu Liễu Y Y này đến gặp mặt.
Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn đi.
Tuy anh không chắc mình và Liễu Y Y có thể tiến xa đến đâu, nhưng không thử làm sao biết được.
Liễu Y Y nói với vẻ không bằng lòng, “Tôi… Đây là thời gian cho công việc cơ mà!”
Tôn Hàn đáp lại, “Anh là sếp của em!”
Tại một trấn nhỏ nằm ven thành phố Giang Châu.
So với sự sầm uất nơi phố thị, ở trấn mộc mạc hơn rất nhiều.
Nhà của Lục Hạo ở ngay trấn này, bố mẹ cậu ta mở một cửa hàng quần áo nhỏ để kiếm sống.
Cửa hàng quần áo dù có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, thì cũng chỉ miễn cưỡng nuôi sống qua ngày mà thôi.
Trong nhà họ chẳng có mấy đồng tiết kiệm.
Năm xưa, nếu không nhờ quen được một người anh lớn như Tôn Hàn, thì dù Lục Hạo có tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng cũng sẽ không được nở mày
nở mặt trong một khoảng thời gian ngắn ấy.
Chỉ là sau khi Tôn Hàn vào tù, Lâm Mỹ Quyên thấy Lục Hạo chướng mắt, nên đã dồn ép Lục Hạo đến mức khiến khoản tiền mà cậu ta tích cóp mấy năm trời đều hết sạch, sau đó mới đuổi cổ Lục Hạo ra khỏi nhà.