“Dì Y Y ơi, là bạn Tạ Tiểu Vũ làm mà! Cháu chính mắt nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ lén lút đi vào phòng thay đồ. Nhưng lúc đó cháu không biết cậu ta vào đó làm gì, thế nên không nói! Chứ không ngờ…”, Đồng Đồng khóc thút thít.
Tần Phụng liền biến sắc, cô ta chửi ầm lên: “Cái con nhóc kia, mày nói cái gì đấy! Mày nhìn thấy à, ai biết có phải mày muốn vu oan cho con trai tao không!”
“Con trai, con nói đi, con có đi vào phòng thay đồ không?”
Tạ Tiểu Vũ béo ú kiên định lắc đầu: “Con không!”
“Nhìn xem, con trai tôi nói nó không vào phòng thay đồ, con nhóc này rõ ràng đang đổ oan cho nó! Mới tý tuổi đầu không học hành đàng hoàng mà còn đi đổ oan cho người khác! Thế này thì lớn lên còn hư hỏng hơn!”. Thấy Tạ Tiểu Vũ phủ nhận thì Tần Phụng tự tin hơn hẳn, thế nên liền vô cùng hung hăng.
Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Nhà trẻ chắc phải có camera giám sát đúng không?”
“Có, tôi sẽ cho người đi xem!”, cô hiệu trưởng vội vàng nói.
“Chân tướng đã bày rõ ra thế rồi, còn đi xem camera gì nữa! Tôi nói cho các người biết…”
“Cô chột dạ hay là con trai cô chột dạ? Tạ Tiểu Vũ đúng không, cháu chắc chắn cháu không đi vào phòng thay đồ rồi bỏ đinh chứ? Nếu tra ra được thì chú cảnh sát sẽ đến bắt cháu đấy!”
Tạ Tiểu Vũ liền hốt hoảng không yên: “Cháu, cháu, chính cháu đã bỏ đinh!”
Ầm!
Mọi người xôn xao hết cả lên.
Hóa ra đúng là Tạ Tiểu Vũ bỏ đinh thật!
Không ai ngờ được một đứa trẻ mới có mấy tuổi lại dám làm chuyện này.
Người mẹ này đã dạy dỗ cậu bé kiểu gì vậy?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tần Phụng, ánh mắt họ vô cùng quái lạ.
Sắc mặt Tần Phụng trở nên mất tự nhiên, chị ta cực kỳ căm tức Tôn Hàn, thế nên vội vàng nói và ra hiệu bằng ánh mắt với Tạ Tiểu Vũ: “Con trai, con đừng nghe cậu ta dọa! Con không bỏ đinh đúng không?”
Tạ Tiểu Vũ há hốc mồm, phòng tuyến trong lòng đã sụp đổ, cậu bé gào khóc ầm lên, nói hết tất cả: “Mẹ, con đã bỏ đinh”.
“Ai bảo cô giáo Hồ thường phê bình con trước mặt tất cả các bạn cùng lớp, cô giáo Hồ đối xử không tốt với con!”
Tần Phụng liền quay ngoắt ra nhìn Hồ Văn, chị ta đã tìm được cái cớ cho con trai, liền nói rất ngang ngược: “Cô làm giáo viên kiểu gì vậy, dám bắt nạt con trai tôi à! Thảo nào con trai tôi lại ghét cô như vậy, đáng đời! Loại người như cô không xứng làm giáo viên!”
“Hiệu trưởng, tôi nói cho cô biết, nếu cô không sa thải cô giáo Hồ thì chuyện này không kết thúc được đâu!”