“Cháu xem cái đó làm gì?”. Cố Hải Hà đưa cho Tôn Hàn một điếu thuốc, loại mấy tệ một bao.
Thực ra lương của Cố Đình khá nhiều, hai bố con cũng không cần phải sống tiết kiệm đến vậy. Nhưng Cố Đình muốn góp tiền để Cố Hải Hà làm phẫu thuật thế nên chi tiêu rất tiết kiệm
“Cháu có một người bạn là bác sĩ của bệnh viện số một của tỉnh Tây, nếu như tình trạng của chú Cố có thể phẫu thuật thì cháu có thể bảo người đó sắp xếp”, Tôn Hàn bịa chuyện.
Nếu như anh nói mình biết về Y thuật thì có lẽ người ta sẽ không tin, thế nên anh không nói ra, hơn nữa điều này cũng không quan trọng.
Nếu như tính ra thì Tôn Hàn cũng không có bằng bác sĩ, không được coi là bác sĩ. Tất nhiên thì Tôn Hàn không hề khiêm tốn trong lĩnh vực Trung Y, trong nước anh có thể gọi là có bản lĩnh hàng đầu trong lĩnh vực này.
“Tiểu Đình, con lấy phim chụp CT của bố tới đây”.
Cố Hải Hà bảo với Cố Đình vừa mang trà tới. Khi nhìn Cố Đình đi vào phòng, ông ấy mới cẩn thận nói: “Tôn Hàn, cháu đừng lừa chú, với bệnh tình của chú chắc phải tiêu rất nhiều tiền đúng không?”
Cố Hải Hà có thể nói không hề khách sáo rằng, Cố Đình là đứa con gái hiếu thảo nhất thế giới này. Nếu là con gái nhà khác thì sao có thể chịu mệt nhọc mà chăm sóc người bố bị tàn tật suốt bao nhiêu năm, còn tiết kiệm một khoản tiền lớn để làm phẫu thuật.
Nhưng vấn đề nằm ở đó, Cố Hải Hà không thể ngăn cản Cố Đình chăm sóc mình, cũng biết rằng không có Cố Đình thì ông ấy không thể tự chăm lo cho mình.
Nhưng ông ấy không muốn con gái vì ông ấy mà phải gánh một đống nợ trên vai.
“Chú không cần lo lắng về vấn đề tiền, cháu có thể xử lý được”, Tôn Hàn nói thật.
“Cháu xử lý sao? Cháu có tiền không?”
“Cháu có”.
Nếu nói chỉ phải trả mấy trăm nghìn tệ, hoặc nói là anh có quan hệ với bệnh viện nên không phải trả tiền thì Cố Hải Hà sẽ không tin, ông ấy không phải đồ ngốc.
Tôn Hàn không định giấu, anh định trả tiền thì anh sẽ nói thẳng.
Nhưng Cố Hải Hà lại không vui. Ông ấy nhìn bóng dáng con gái đang tìm CT trong phòng, liền biết chắc rằng Tôn Hàn đang có tính toán gì.
Trừ cô con gái xinh đẹp Cố Đình ra thì nhà họ đâu còn gì để Tôn Hàn nhắm vào?
“Tôn Hàn, tuy chú là chú của cháu nhưng đó cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Chú với cháu không thân không quen, tại sao cháu lại tiêu một khoản tiền lớn như vậy cho chú?”, giọng của Cố Hải Hà trở nên xa lạ hẳn.
Ông ấy từng nghe nói trước khi ngồi tù Tôn Hàn từng làm ông chủ một công ty, thế nên Cố Hải Hà không hề nghi ngờ chuyện Tôn Hàn có rất nhiều tiền.
Nhưng nếu điều kiện để Tôn Hàn chi một khoản tiền lớn cho ông ấy chữa bệnh là Cố Đình phải kết hôn với Tôn Hàn thì ông ấy không đồng ý.
“Không thể là vì tấm lòng hiếu thảo của cháu đối với chú sao?”, Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười.
“Lòng hiếu thảo? Có phải đợi chú phẫu thuật xong là cháu muốn gọi chú là bố vợ phải không?”, Cố Hải Hà lạnh lùng nói.
Cộp cộp.
Lúc này Cố Đình đi ra rồi đưa phim chụp CT cho Tôn Hàn: “Anh Hàn, đây là CT mà cứ cách mỗi năm bố em sẽ đi chụp một lần, ngày tháng thì bên trên có viết, lần gần đây nhất là hai tháng trước”.
“Ừ”.
Cuộc đối thoại của hai người bị gián đoạn, Tôn Hàn cũng bắt đầu chăm chú xem phim chụp CT, so sánh theo các mốc thời gian.
“Bạn cháu là bác sĩ chứ cháu đâu phải là bác sĩ, cháu nhìn có hiểu không?”
Cố Hải Hà sau khi biết Tôn Hàn có mưu đồ bất chính với con gái mình thì đã không còn khách sáo nữa.
“Bố, sao bố lại nói như vậy!”, Cố Đình liền nói.
Cố Hải Hà nhướng mày: “Bố cứ nói thế đấy, không thích nghe thì đừng có nghe! Cửa ở bên kia, cậu ta có thể tự đi!”
“Chẳng lẽ bố nói không đúng sao? Con đừng nhìn Tôn Hàn xem chăm chú thế mà nhầm, không biết còn tưởng cậu ta là bác sĩ chuyên nghiệp đấy! Vấn đề là Tôn Hàn biết chữa bệnh không? Trên cơ thể người có bao nhiêu cái xương cậu ta có biết không?”
Cố Đình không hiểu hôm nay bố mình bị làm sao. Cô ấy sợ Tôn Hàn tức giận nên vội vàng nói với Tôn Hàn: “Anh Hàn, hôm nay bố em làm sao ấy, anh đừng trách nhé!”
“Bố không làm sao cả…”
Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu, anh đang cầm tờ chụp CT gần đây nhất, hỏi: “Có phải bác sĩ nói, nếu trong vòng nửa năm chú không tiến hành phẫu thuật cột sống thì sau này sẽ không thể nào đứng lên được nữa đúng không?”
“….”
Hai bố con vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra Tôn Hàn xem hiểu những thứ đó.
Không chỉ xem hiểu mà hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.
Người bình thường sao có thể xem hiểu phim chụp CT, hơn nữa còn có thể đoán được lời chẩn đoán của bác sĩ.