Đế bác sĩ đó nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
“Thế sao, vừa nãy nguy hiếm thật đấy!”
Đến bây giờ Liễu Y Y vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đúng là một cô gái lương thiện.
Nếu như Lâm Mỹ Quyên có thế tốt bằng một nửa cô thì Tôn Hàn cũng không đau đầu như vậy.
Tôn Hàn đột nhiên lấy ra một tờ giấy: “Tôi thấy quan hệ giữa cô và bà Vương khá tốt, tôi tặng cho bà Vương một phương thuốc, nếu như dùng thuốc đúng giờ thì cùng lâm nửa năm bệnh hen suyển của bà Vương có thế chữa khỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ đảm bảo sẽ không tái phát!”
“Thật sao? Bệnh hen suyễn của bà Vương đã được nhiều bác sĩ nổi tiếng chấn đoán, chỉ có thế dùng thuốc đế duy trì nhưng không thế chữa khỏi!”, Liễu Y Y thấy rất khó tin.
Tôn Hàn hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi cứu bà Vương từ tay Diêm Vương về là đế hại bà ấy à?”
Cũng đúng!
Nếu không có chuyện Tôn Hàn cứu bà Vương thì chắc chắn Liều Y Y sẽ hoài nghi, nhưng người ta đã thế hiện ra trình độ y học cao siêu đến nỗi bác sĩ ở bệnh viện lớn cũng phải kinh ngạc, nếu đã nói như vậy thì chân chắn là có nắm chắc.
Sau khi nhận phương thuốc, Liều Y Y đột nhiên nhớ tới bệnh tỉm của mẹ mình, còn phức tạp hơn so với bệnh hen suyễn của bà Vương.
Cô liền hỏi dò với tâm thế đánh cược: “Phải rồi anh này, anh có biết về bệnh tim không, có thế chữa được không?”
Tôn Hàn bật cười: “Cách nói bệnh tim cũng không chính xác. Theo như tên y học thì phải là bệnh suy tim, là giai đoạn cuối của bệnh tỉm”.
“Theo cách chữa chính quy của y học phương Tây, cơ bản là sẽ không thế chữa khỏi được, chỉ có thế dùng thuốc men đắt đỏ để ức chế, hoặc là làm phẫu thuật thay tim. Nhưng đừng nói là trong nước, ngay cả ớ nước ngoài thì việc làm phẫu thuật thay tim cũng chưa phát triền. Không nói đến chi phí khổng lồ mà tỷ lệ thành cỏng cũng thấp, còn vấn đề tim có tương thích hay không nữa”.
“Nhưng nếu dùng Trung y thì có thể chữa khỏi, nhưng bác sĩ Trung y thực sự hiểu được bệnh này vô cùng ít, chỉ có thể gặp tùy duyên mà không thế cưỡng cầu!”
Tôn Hàn nói một đống rất lưu loát, Liều Y Y nghe cũng hơi hiếu, thế nên thấy rất mất mát: “Ý anh là bệnh suy tim thời kỳ cuối, thế nghĩa là không có hy vọng gì sao?”
Tôn Hàn cười nói: “Không, ý của việc chỉ có thể gặp tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu là, cô chưa gặp được bác sĩ có thể chữa trị bệnh đó thì có tìm cũng không thế tìm được, nhưng bây giờ bác sĩ đó
đang đứng trước mặt cô”.
“Đó là mẹ cô đúng không, tôi chữa được!”
Liễu Y Y ngấn ra, chợt mừng như điên: “Anh thực sự có thế chữa cho mẹ tôi sao?”
Những bác sĩ trước kia đã tuyên bố bó tay trước bệnh của mẹ cô rồi.
Tôn Hàn gật đầu thật mạnh.
“Chờ đã, sao anh biết tôi hỏi cho mẹ tôi? Anh biết tôi sao?”. Đột nhiên Liều Y Y phát hiện ra điều bất thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Tôn Hàn dần biến mất, giọng anh trầm xuống: “Tôi là Tôn Hàn”.
Soạt!
Mặt Liễu Y Y sầm xuống rõ ràng tới nỗi có thể nhận ra ngay, nét mặt cô tràn đầy phức tạp, chua xót và uất ức.
Cái tên Tôn Hàn này đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng sáu năm nay của cô!!
“Là anh!!!”
“Là anh!!”
Cô vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng tất cả đều bị tên Tôn Hàn này hủy hoại hết!
Cô bị người đời cười nhạo, bị gia tộc đuối đi, bị họ hàng chán ghét!
Sáu năm, hai mẹ con cô hèn mọn sống trong cái thành phố lạnh lẽo này như hai con chó không nhà.
Khoảnh khắc này, mắt Liều Y Y đỏ ngầu, trong ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ.
“Là tôi”, Tôn Hàn thừa nhận.
Có những chuyện không thế nào trốn tránh được, dù gì anh cũng phải đối mặt.
Năm đó anh vì cứu Liễu Y Y mà không thế không chạm vào cô. Nhưng anh đẵ làm tổn thương cô, đó cũng là sự thật.
Bốp!