Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hồ Kiều nhìn thấy vị khách kia thì không dám tin vào mắt mình, thốt lên: “Là anh rể…”


Khách đến tìm Hồ Kiều mua xe tổng cộng cỏ ba người, trong đó có hai người thanh niên.


Trong đó có một người là anh rể của Trần Thiếu Văn – Lệ Lận.


Nếu Hồ Kiều lấy Trần Thiếu Văn thì Lệ Lận cũng chính là anh rể cô ta.


Nhưng Lệ Lận là người thế nào lẽ nào cô ta lại không biết? Không có nổi công việc tử tế chỉ suốt ngày làm mấy công việc tay chân nặng nhọc, bán mồ hôi xương máu để kiếm tiền. Người như vậy thì tiền đâu mà mua Mercedes Benz chứ?


“Đừng gọi tôi như vậy. Cô chưa kết hôn với Trần Thiếu Văn, hơn nữa tôi cũng đã ly hôn với Trần Tiểu Thi rồi, mới tối hôm qua xong”, Lệ Lận lạnh lùng đáp.


“Hả? Ly hôn sao?”, Hồ Kiều hơi ngạc nhiên.


Còn không phải là do cô đòi sính lễ năm trăm nghìn tệ hay sao? Trong mắt Lệ Lận thoáng vẻ lạnh lẽo, có điều thực ra anh ta cũng không nghĩ Hồ Kiều đã làm gì sai.


Sính lễ là việc đôi bên tình nguyện, không thể trách Hồ Kiều.


Lệ Lận đổi chủ đề: “Xem xe đi đã. Có dòng xe nào tốt giới thiệu cho tôi đi, càng đắt càng tốt”.


Tiền không thành vấn đề sao?


Hồ Kiều liếc mắt nhìn cả ba người rồi hỏi lại: “Là bạn anh muốn mua xe sao?”


Lệ Lận làm gì có tiền, nếu có mua thì cũng chỉ có thể là bạn anh ta mua xe mà thôi.


HỒ Kiều lập tức trở nên phấn chấn, bất giác ưỡn ngực như thể cố tình lả lơi làm dáng,


Trần Thiếu Văn là sự lựa chọn tồi nhất rồi, nếu có thể có đối tượng tốt hơn thì tội quái gì phải lấy cái tên đàn ông bám váy mẹ kia?


Đặc biệt là, bên cạnh Lệ Lận còn có một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú nãy giờ chưa nói câu nào, ăn vận cũng vô cùng có gu.


Làm việc ở cửa hàng xe này đã rèn luyện cho Hồ Kiều mắt nhìn người, có


thể nhận ra đây là một cậu chủ lắm tiền.


Có điều Hồ Kiều lần này tính toán sai rồi.


Lệ Lận bình thản đáp: “Tôi mua, cô giới thiệu đi, tôi sẽ thanh toán một lần luôn”.


Mấy chữ ngắn ngủi, giọng Lệ Lận bình thản nhưng lại vô cùng khí khái.


“Anh Lệ, anh mua xe sao?”, Hồ Kiều hơi sang chấn tâm lý. Người khác cô ta không biết nhưng gốc gác của Lệ Lận như nào cô ta còn không rõ hay sao?


Đừng nói đến xe, e là cái lốp xe cũng không mua nổi.


“Có cần chúng tôi quẹt thẻ trước, xem xe sau không?”, lúc này Từ Khang Niên mới lên tiếng.


“Không cần, không cần!”


HỒ Kiều vội vã xua tay, cũng bỏ mặc đống suy nghĩ đang rối bời. Chỉ cần Lệ Lận này không tới đây chọc cô ta cho vui là được rồi.


Sau đó Hồ Kiều đưa ba người họ đến trước một chiếc xe việt dã rồi giới thiệu: “Anh Lệ, anh thấy chiếc này thế nào?”


“Chiếc này là Mercedes Benz G500 phiên bản đặc biệt mới nhất, thông thường nó được gọi là xe G lớn. Đây là dòng đỉnh cao trong phân khúc, nếu anh Lệ thấy được thì tôi sẽ giới thiệu tiếp về nội thất…”


Hồ Kiều cũng không kịp nghĩ nhiều, dù gì cô ta cũng chỉ phụ trách giới thiệu xe còn khách có mua nổi không thì liên quan gì?


Lệ Lận liếc nhìn chiếc xe một cái rồi đáp gọn: “Chính nó rồi!”


HỒ Kiều trợn tròn mắt, quyết đoán vậy sao? Không thèm hỏi những vấn đề khác, cả giá cũng không quan tâm sao?


Cô ta còn chưa báo giá mà.


“Anh Lệ, là thế này, do chiếc xe này là dòng xe mới nên sẽ không được giảm giá. Chỉ riêng xe không đã có giá một triệu tám trăm chín mươi nghìn tệ!”


“Không vấn đề gì, tôi trả tiền mặt”.


“Mang máy POSS tới đây thanh toán đi”, lúc này, Từ Khang Niên rút ra một chiếc thẻ rồi nói.


Hồ Kiều chợt hiểu ra, hóa ra là có người mua cho. Mặc dù cô ta đang vô cùng nghi hoặc không biết người này là ai mà có thể tặng Lệ Lận chiếc xe ngót


nghét hai triệu tệ mà không chớp mắt.


Nhưng việc này cũng không liên quan gì đến cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK