Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Cửu Môn là tổ chức như thế nào kia chứ?


Liễu Y Y chưa từng nghe tới, cũng không muốn nghe tới.


Cô chỉ cảm thấy tổ chức này quả thực không liên quan gì đến cuộc sống của cô.


Nhưng Liễu Y Y chưa từng nghĩ rằng Tôn Hàn lại là người đứng đầu một tổ chức hùng mạnh như vậy.


Diêm Vương sống của Tây Nam mà bị anh ép vào thế tiến thoái lưỡng nan chỉ bằng một câu nói.


Một cảm giác xa lạ đột nhiên dâng trào khiến Liễu Y Y cảm thấy mình và Tôn Hàn như người thuộc về hai thế giới khác nhau.


Nhưng lúc này, Tôn Hàn cũng không thể lo lẳng đến cảm giác của Liễu Y Y.


Bước đầu để đối phó với Giang Lệ chính là chỉnh đốn Thiên cửu Môn.


Mà Lý Hắc Tử chính là chướng ngại vật ngáng đường lớn nhất đối với anh.


Hôm nay có cơ hội này, anh nhất định phải bắt Lý Hắc Tử cúi đầu.


Cũng để cho những thế lực phân tán của Thiên cửu Môn biết rằng chủ nhân đã quay trở lại.


Việc này có ích rất lớn đối với việc chỉnh đốn lại Thiên cửu Môn.


Nhưng thực sự tiêu diệt Lý Hắc Tử không phải điều Tôn Hàn mong muốn.


Anh không muốn trở thành một kẻ tàn độc và cũng cho rằng mình không đủ tư cách để làm vậy.


Tôn Hàn chăm chú nhìn Lý Hắc Tử, chờ ông ta đưa ra lựa chọn.


Không muốn không có nghĩa là không thể làm được.


Chỉ cần Lý Hắc Tử dám nói không thì hôm nay ông ta sẽ mãi mẵi ở lại Giang Châu này.


Lý Hắc Tử rõ ràng cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Tôn Hàn, ông ta biết anh đang nói thật.


Cuối cùng, Lý Hắc Tử đành chọn cách cúi đầu.


“Cậu sẽ hối hận về hành động của mình hôm nay!”


Phịch!


Diêm Vương sống của Tây Nam, kẻ mà nhiều người nghe tới đã sợ mất mật giờ đang quỳ trước mặt Tôn Hàn.


“Đi đi, hẹn gặp lại ông ở ngoài tỉnh”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp.


Còn những người đứng sau lưng anh mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng và sùng bái.


Lý Hắc Tử có ghê gớm thế nào cũng phải quỳ trước cậu chủ.


Có lẽ giờ phút này uy danh của cậu chủ Thiên cửu Môn mới chính thức được hình thành.


“Đi thôi!”


Lý Hắc Tử nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt thù hận, sau đó đưa người của mình rời khỏi đó.


Còn Đường Triêu Bính thì phải tự lo thân mình.


“Cậu, cậu chủ Tôn!”, Đường Triêu Bính run rẩy lại gần.


ở trên địa bàn của Tôn Hàn, đến Lý Hắc Tử còn bị đuổi đi thì Đường Triêu Bính quả thực không dám hống hách nữa.


“Ông Đường, sao vậy? Làm gì mà nói chuyện nghe run rấy thế, tôi đáng sợ đến thế sao?”, Tôn Hàn cười mà như không.


“Không đáng sợ, không đáng sợ! Tôi định nói mình rất vui khi được quen với người như cậu chủ, sau này có cơ hội cậu nhất định hãy tới Ma Đô làm khách!”, Đường Triêu Bính định dùng thủ đoạn lấy lòng này để thoát thân.


Chỉ tiếc là Tôn Hàn đâu có dễ dỗ dành như vậy.


Mật anh nghiêm nghị, ánh mắt thì lạnh lùng như băng đáp: “ồng Đường, những việc khác tôi có thể không tính toán nhưng việc ông cho người lái xe đâm Liễu Y Y thì phải tính thế nào? Nếu ông không giải thích hợp tình hợp lý thì không được đâu”.


Giọng Tôn Hàn khi nói câu này vô cùng lạnh lùng.


“ồng già này, không, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cô Liễu Y Y. Hay là năm triệu tệ, không, mười triệu tệ? Năm mươi triệu tệ cũng được!”


Người đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tình cảnh hiện giờ của Đường Triêu Bính cũng tương tự.


Đường Minh Phong run sợ nhìn Tôn Hàn. Từ trước đến giờ khi đối diện với Tôn Hàn, anh ta chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy.


Nhưng sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, anh ta không còn dám tự cho mình hơn người nữa.


Cho dù anh ta có trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, thậm chí sau này chính thức trở thành gia chủ nhà họ Đường thì cũng không có cơ đấu lại Tôn Hàn.


Số mệnh đã định sẵn, anh ta chỉ có thể cúi đầu.


Tôn Hàn điềm nhiên lắc đầu đáp: “Tôi là người rất công bằng, chỉ thích ăn miếng trả miếng. Hai người đi trước đi”.


Sau đó Tôn Hàn liếc nhìn Liễu Y Y rồi quay lưng định rời khỏi đó.


“Cậu chủ Tôn, tôi sai rồi. Cậu muốn tôi bồi thường thế nào tôi tuyệt đối không dám oán thán nửa câu!”


Nhưng Đường Triêu Bính sau khi nghe lời Tôn Hàn nói xong thì lại không dám để anh đi.


Chỉ tiếc là, Tôn Hàn không định dừng bước mà đưa Liễu Y Y lên xe rời khỏi đó.


“ông nội, Tôn Hàn rốt cuộc có ý gì!”, Đường Minh Phong không hiểu nên hỏi với vẻ nghi hoặc nhưng anh ta có thế đoán ra rằng việc vẫn chưa xong đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK