Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Ngô Tân Cương cũng chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng chuyện đó không quan trọng, giúp chủ tịch Từ nguôi giận mới quan trọng.


“À phải, tên Trương Hằng này không chỉ uy hiếp tôi, còn uy hiếp Nhất Trung phải đồng ý với yêu cầu quyên góp giả của cậu ta, cũng chính là năm trăm nghìn mà đài phát thanh tỉnh các anh định quyên góp cho trường đấy. Cậu ta định nuốt trọn số tiền ấy”.


“Cụ thể thì tôi không muốn nói dông dài thêm. Anh xử lý xong thì báo cho tôi một tiếng. Nếu tôi không hài lòng thì sẽ đến tìm anh. Cúp nhé!”, Từ Khang Niên cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cúp máy ngay tắp lự.


Lúc này, tâm trạng của Trương Hằng đã rơi xuống đáy vực.


Những chuyện vừa rồi đã bị bóc trần và đến tai Ngô Tân Cương.


Hắn sợ mình không bị sa thải mà sẽ bị tống thẳng vào tù.


Hơn nữa, tiền án của hắn không để bị điều tra.


Ầm!!


Trương Hằng quỳ hai gối xuống sàn, vừa khóc lóc vừa khổ sở cầu xin, “Chủ tịch Từ, cậu, cậu Tôn, do tôi có mắt không thấy Thái Sơn nên đã động đến hai vị. Xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần!!”


Trong đôi mắt Từ Khang Niên không hề có chút xót thương, “Đã xong rồi, thưa cậu! Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao những chuyện sau đó”.


Ông ấy nói vậy, có nghĩa là Trương Hằng sẽ không thể may mắn thoát nạn.


“Được, vậy tôi đi đây. Hiệu trưởng La, sự việc đã kết thúc, xin cáo từ!”, Tôn Hàn lãnh đạm đứng dậy, bước về phía cửa.


“Tôn Hàn!”


Đúng lúc này, Lý Tình đứng bật dậy, gọi với theo Tôn Hàn.


Tôn Hàn dừng bước lại ở cửa phòng, “Nếu cậu không tham gia vào những việc đê hèn của Trương Hằng thì sẽ không ai truy cứu cậu”.


Không nhiều lời, tỏ rõ lập trường.





Anh không muốn can dự vào chuyện nội bộ đài phát thanh tỉnh. Thế nên Lý Tình có ra sao, anh cũng chẳng muốn quan tâm.


Nhìn bóng lưng Tôn Hàn khuất dần, Lý Tình biết mình đã thực sự mất đi cơ hội có một chỗ dựa vững chắc, cảm thấy hối hận vô cùng.


Từ dạo ấy đến nay, chỉ cần cô ta đối tốt với Tôn Hàn một chút thôi, thì dù Tôn Hàn không thích cô ta, thì với mối quan hệ bạn bè cùng lớp này, con đường về sau của cô ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!


Tiếc rằng, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội ấy.


Rời khỏi Nhất Trung, Tôn Hàn châm một điếu thuốc, đoạn lấy điện thoại gọi cho Triệu Thiên Giang, “Hai người tìm quán đi, tôi sẽ qua ngay. Có điều, Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong cũng đến đấy!”





Lúc ở phòng họp, Tôn Hàn nói anh có việc bận, thật ra là vì Triệu Thiên Giang đã gọi điện hẹn anh ăn tối.


Giờ đã mười giờ, nên nói là ăn đêm thì đúng hơn.


Thật ra không chỉ có Triệu Thiên Giang, mà còn có Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong.


Những bạn học khác ở cùng thành phố thì lại không có số liên lạc của anh. Nếu không, chắc cũng phải mời cơm.


Nửa giờ sau.


Tôn Hàn đến một quán đồ nướng trông rất được.


Hạ Uyển vội vàng đứng dậy nghênh đón, còn nhanh hơn Triệu Thiên Giang một bước, vừa kéo ghế cho Tôn Hàn vừa nói, “Vốn dĩ muốn mời cậu ăn lẩu, lẩu ở Mục Thành chúng tôi không thua kém gì Trùng Châu đâu. Nhưng tôi và Thiên Giang đi xem mấy tiệm rồi, mà thực phẩm của họ đều không được tươi, nên mới chọn quán này. Cậu đừng chê nhé!”


“Ngồi đi, cậu và ông xã nhà tôi là bạn học mà, đừng ngại!”


Nhìn thái độ ân cần ấy của vợ, khuôn mặt Triệu Thiên Giang ánh lên vẻ bất lực.


Nói thật lòng, chính anh ta cũng không nhìn nổi, nịnh bợ quá.





“Chị nhà cũng ngồi đi”.


Tôn Hàn cười nhẹ rồi cũng ngồi xuống.


Nói thật lòng, thái độ khách sáo của vợ Triệu Thiên Giang khiến anh không thoải mái lắm.


Tất nhiên anh đã nhìn thấu nguyên nhân của sự khách sáo ấy.


“Nào, Tôn Hàn, gọi món đi!”


Lúc này, Hạ Uyển đưa thực đơn cho Tôn Hàn, điệu bộ niềm nở vô cùng.


“Cứ để Triệu Thiên Giang gọi đi, tôi thì sao cũng được”, Tôn Hàn từ chối khéo.


“Như vậy sao mà được? Cậu cứ đặt món đi!”


Nhưng Hạ Uyển lại kiên quyết một cách lạ thường.


Tôn Hàn liếc mắt nhìn Triệu Thiên Giang, thấy về mặt đối phương cũng rất bất lực. Thế nên anh cũng không chậm trễ nữa, bèn nhận thực đơn rôi đặt vài món nướng. Gần như ngay lập tức. Hạ Uyền khui bia ra, “Nào, Tôn Hàn, cậu và anh nhà tôi đã lâu rối không gặp nhau, uống một chút đi!”


“Không cần phải như vậy đâu mà. Quan hệ của tôi và Triệu Thiên Giang không cần phải nói mấy cái này. “Cie gọi Thiên Giang là được rôi, thân thiết một chút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK