Chương 282: Lục Tiên Sinh, Đừng Đánh Nữa
Trong phòng dược yên tĩnh không một tiếng động, Lục Tử Tiễn ôm nhẹ Hạ Tịch Quán, sau cơn chóng mặt ngắn ngủi, tất cả ý thức của Hạ Tịch Quản mới từ từ khôi phục.
Độc của hoa Mạn Đà La này quá mạnh, cho dù từ nhỏ cô đã được ngâm trong dược liệu, cơ thể bất khả chiến bại với trăm loại độc, cũng gần như không thể chống lại, nếu đổi thành người khác, đã sớm bỏ mạng.
Lần thử nghiệm chất độc này không thành công, cô phải tiến hành thử nghiệm chất độc thứ hai.
Hàng mi mảnh khảnh run lên, Hạ Tịch Quán muốn mở mắt, nhưng tầm mắt vẫn tối tăm.
Lúc này cô cảm thấy một bàn tay to đang đè lên bờ vai mềm mại của mình, trên đầu vang lên giọng nói của Lục Tử Tiễn:
"Cô không sao chứ?"
Theo tri giác trở về, lúc này Hạ Tịch Quản mới nhận ra rằng mình đang dựa vào vòng tay của Lục Tử Tiễn, cô sợ hết hồn, cô ngã vào vòng tay của anh ta từ khi nào, cô nhanh chóng đưa tay ra để đẩy anh ra.
Nhưng trên người cô không có chút sức lực nào, hai tay nhỏ bé chống vào ngực anh, ngược lại còn có ý muốn nghênh đón.
Đúng lúc này, một giọng nói thấp lạnh vang lên bên tai: “Hai người thật sự cho tôi xem một màn hay!"
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngẩng đầu lên, tầm mắt đã dần sáng trở lại, cô nhìn thấy một thân ảnh cao thắng đứng cạnh cửa, Lục Hàn Đình đã đến!
Khắp thân Lục Hàn Đình bao phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy nhuộm mấy phần đỏ tươi đáng sợ bắn thẳng về phía cô, đôi mắt hệt như băng, lần đầu tiên Hạ Tịch Quản nhìn thấy ánh mắt anh đáng sợ như vậy, cô đã thấy rõ sát ý trong đó.
"Lục tiên sinh..."
Hạ Tịch Quán kêu lên, nhưng lúc này, Lục Hàn Đình đã bước đội chân dài tới, chiếc quần được cắt xén sắc như dao mang theo khí lạnh to lớn, anh đi đến nắm lấy cổ áo Lục Tử Tiễn, một nắm đấm mạnh mẽ hạ xuống.
Lục Tử Tiễn bị một quyền, ngã xuống đất, máu từ khóe miệng chảy ra.
Lục Hàn Đình đập một nắm đấm khác, từ cổ giọng bức ra giọng nói đanh thép: “Lục Tử Tiễn, mày có biết cô ấy là ai không hả? Cô ấy là vợ tao, là chị dâu mày!"
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Tiễn nhanh chóng bị thương lên, anh lấy mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Lục Hàn Đình, trong mắt có tia lửa bắn ra: "Vậy cô ấy có biết anh là quái vật chạy từ bệnh viện tâm thần ra không?"
Lục Hàn Đình liếm đôi môi khô mỏng của mình "hà" một tiếng, anh lại đánh Lục Tử Tiễn thêm mấy cái.
Hạ Tịch Quán vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy Lục Hàn Đình đánh người như thế này, cô vùng vẫy vài lần, cả người mềm nhũn khỏ khăn đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó lao tới ôm lấy vòng eo đẹp đẽ của Lục Hàn Đình từ phía sau: “Lục tiên sinh, đủ rồi, đừng đánh nhau mà!"
Phía sau có người ôm hạn chế động tác của Lục Hàn Đình, anh thắng lưng, lạnh giọng nói: "Buông ra, nghe không?"
"Em sẽ không buông tay, Lục tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, lúc nãy chúng em không làm gì cả, anh đừng đánh người, đừng kích động!"
Hạ Tịch Quán không dám buông tay, bởi vì cô biết anh lại có dấu hiệu mất kiểm soát khi phát bệnh.
Lồng ngực rắn chắc của Lục Hàn Định phập phồng, giống như dā thủ, mỉ mắt tuấn tủ nặng nề nhắm nghiền lại, bàn tay nắm chặt nổi đầy khớp xương đến trắng bệch chậm rãi nới lỏng.
Anh xoay người nắm chặt cổ tay Hạ Tịch Quán, kéo cô đi.
Nhưng lúc này Lục Tử Tiễn nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cố tay Hạ Tịch Quán.
Cô bị kéo bởi hai người đàn ông cùng một lúc.