Máu chảy dài trên bụng bắp chân trắng nõn của cô, nhìn yêu dã tột cùng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên một bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc sứ, Hà Băng chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Bò Cạp.
Cô giơ ngón cái ra, sau đó đi xuống chỉ một cái.
Trắng trợn khiêu khích và khinh bỉ.
Bò Cạp biến sắc.
“Anh Bò Cạp, làm sao vậy?” Lúc này rất nhiều thủ hạ vọt vào.
Bò Cạp lại khoát tay một cái, bảo toàn bộ những thủ hạ kia lui xuống, hai mắt gã sáng lên nhìn chằm chằm Hà Băng, như một con dã thú nhìn chòng chọc thức ăn của mình, Hà Băng này thực sự quá quá hợp khẩu vị gã.
Gã tạm thời còn luyến tiếc để cô chết.
Hà Băng đứng lên, kéo đùi phải chảy máu đi tới bên người Tuyết Nương, cô ôm đầu Tuyết Nương ở trong khuỷu tay mình.
Quần áo trên người Tuyết Nương đãbj gỡ ra một chút, Hà Băng vươn tay, mặc lại quần áo cho cô ta, cài cúc áo, gài lại dây lưng, cô nên bảo lưu thể diện cùng tôn nghiêm sau cùng cho Tuyết Nương.
Tuyết Nương nhìn Hà Băng, hai tay phế đi giật giật, thế nhưng vô ích, cô ta câu môi cười, yếu ớt nói: “Em gái, giúp chị một chuyện, chị… đau quá, không sống được, giúp chị giải thoát đi! Đừng để chị phải chịu vũ nhục từ mấy kẻ này.”
Hà Băng nhớ tới lần đầu tiên gặp Tuyết Nương ở hành cung dưới đất, từ nương bán lão”, dịu dàng thùy mị, chị cười rộ lên rất đẹp.
*Từ nương bán lão: một cách miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ trung niên.
Hà Băng vươn tay, cầm tay Tuyết Nương, nắm thật chặt.
“Em gái, chị vẫn luôn muốn biết… anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, sau đó gặp được em, chị mới biết được…
anh ấy thích kiểu con gái thuần khiết sạch sẽ…”
Nói rồi Tuyết Nương nhìn về phía đỉnh đầu, chị ấy ở trên trần nhà trên tựa hồ thấy được một khoảng trời: “Kiếp sau, chị cũng muốn làm một cô gái thuần khiết sạch sẽ.”
Tuyết Nương hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt thắm ra nước mắt.
Chị ấy bắt đầu thổ huyết, máu tươi không câm được từ khóe miệng chị chảy ra, Tuyết Nương không sống được, chị đang bị đau đớn dẳn vặt.
Hà Băng run rẩy hàng mi nhỏ dài, sau đó vươn bàn tay lạnh như băng, che miệng mũi Tuyết Nương.
“Chị, sẽ được thôi, nhất định sẽ được thôi.”
Từng giọt lệ rơi xuống đập, Hà Băng trong nháy mắt khóc không thành tiếng, cô đột nhiên nghĩ tới, cô thậm chí không biết tên thật của Tuyết Nương.
Tuyết Nương đã ngừng thở, lúc bị bịt miệng mũi lại cô không có một chút bản năng giãy giụa nào, khoảnh khắc chị chết kia khóe miệng đều nhuộm cười, trong đầu đều là hình ảnh lần đầu tiên gặp Diệp Minh hơn 20 năm trước.
Anh anh tuấn, cao lớn, hô phong hoán vũ, phóng đãng không chịu gò bó, thế nhưng đáy mắt của anh dịu dàng mà tang thương, như một bàn tay to lớn của năm tháng, lướt qua mọi tiêu điều trên gương mặt, tuôn lệ bi thương.
Thật tốt.
Tuyết Nương đi rồi.
Hà Băng ôm thật chặt Tuyết Nương, cảm giác cơ thể chị dần dần lạnh lẽo cứng ngắc, cô đặt Tuyết Nương xuống, sau đó vươn tay lau vết máu và nước mắt trên mặt Tuyết Nương, Tuyết Nương cả đời này muốn làm nhất đại khái chính là hai chữ sạch sẽ.
Lúc này Bò Cạp đã đi tới: “Chậc chậc, cho dù chúng mày không nói, tao cũng đoán được, Đại Sơn chính là Huyết Ưng, đúng không?”