Cổ độc bị buộc ép ra!
Cả người Liễu Chiêu Đệ như sống lại, bà ta mừng như điên nói: “Tử Tiễn sống rồi, Tử Tiễn được cứu sống rồi, Tư Tước, con trai của chúng ta…”
Liễu Chiêu Đệ muốn cùng Lục Tư Tước chia sẻ vui sướng trong lòng, nhưng Lục Tư Tước căn bản không nhìn cô, chỉ trầm giọng cắt đứt lời của cô: “Từ giờ trở đi quản tốt cái miệng của cô, tôi không muốn lại nghe bắt luận âm thanh gì liên quan đến cô.”
Một bầu máu nóng của Liễu Chiêu Đệ đều bị Lục Tư Tước xối thẳng một chậu nước lạnh, lạnh xuyên tim.
Bà ta không dám nói nhiều nữa.
Lúc này bên tai truyền đến Tiểu Đào tiếng kinh hô: “Prof. Hạ, cô làm sao vậy?”
Lục hàn Đình nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán, chỉ thấy thân thể mềm mại của Hạ Tịch Quán đột nhiên lắc lư hai cái, có chút đứng không vững.
Cô làm sao vậy?
*Prof. Hạ.” Tiểu Đào nhanh chóng rút đi cây châm bạc trong tay Hạ Tịch Quán, sau đó dò xét mạch cho cô, rất nhanh sắc mặt Tiểu Đào đại biến, cả kinh nói: “Prof. Hạ, cổ độc trong cơ thể viện sĩ Lục bị động tay chân rồi, bên trong còn có một loại độc khác, cô trúng độc!”
“Thế nhưng…” Tiểu Đào nhìn chính mình một chút: “Tôi cũng chạm vào độc, nhưng sao lại không trúng độc chứ, vì sao chỉ có mỗi Prof. Hạ trúng độc?”
Hạ Tịch Quán khép lại hàng mi, ổn định lại tinh thần của mình, Tiểu Đào có thể nhận ra được thì cô đã sớm phát hiện.
Trong một sát na châm xuyên tim, cô cũng biết cổ độc trong cơ thể Lục Tử Tiễn có gì đó quái lạ, trong cỗ độc Dạ Vô Ưu hạ còn có một loại độc khá!
c Nhưng, Hạ Tịch Quán cho là mình có thể chống đỡ, bởi vì lần trước ở Hải Thành giúp Lục Hàn Đình trọng sinh, chính cô cũng lịch kiếp tân sinh, dòng máu trong cơ thể lại khôi phục trạng thái bách độc bất xâm, độc đều không thể đến gần cô được.
Thế nhưng, ai nghĩ đến loại độc bên trong này lại hung mãnh kịch liệt đến vậy, nhanh chóng xâm nhập cơ thể cô.
Loại chất độc này dường như vô hại với người ngoài, chỉ nhằm vào một mình cô.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, đôi mắt sáng nhìn vào Dạ Vô Ưu: “Trong cổ độc anh còn hạ thứ gì khác nữa?”
Dạ Vô Ưu câu môi, chậm rãi phun ra bảy chữ: “Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt!”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau đôi mày thanh tú.
“Loại độc này là tôi đặc biệt vì cô mà nghiên cứu, chỉ hữu hiệu với cô, một khi nó xâm nhập vào trong máu cô, cô sẽ như một đóa hoa hồng trong nháy mắt già yếu. Bây giờ cô chỉ mới 20 tuổi! Là độ tuổi thiếu nữ, là cảnh xuân tươi đẹp khó khăn lắm mới nở rộ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô sẽ biến thành 40 tuổi, 60 tuổi, sau đó là 100 tuổi.”
Ánh mắt mọi người ở đây cũng thay đỏi thay đổi, cải đồng hoàn lão trong chớp mắt, để một thiếu nữ ở độ 20 trong nháy mắt bước đến tuổi xế chiều, đây đối bất cứ thiếu nữ nào cũng chuyện kinh khủng nhát.
Tiểu Đào nhanh chóng lên tiếng nói: “Prof. Hạ, phải lập tức dừng lại giải phẫu, hiện tại chất độc đó còn chưa xâm nhập máu cô, cô còn có thê tự cứu mình.”
Dạ Vô Ưu nhướng mày cười nói: “Hạ Tịch Quán, cô phải suy nghĩ cho kỹ, giải phẫu một khi ngưng hẳn, Lục Tử Tiễn chắc chắn sẽ chết!”
Tiêu Đào nói: “Prof. Hạ, giải phẫu viện sĩ Lục giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi có thể!”
Dạ Vô Ưu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Đào và những nhân viên khoa nghiên cứu kia: “Các người xác định các người thực sự có thể có được châm pháp châm xuyên tim – loại châm pháp nghịch thiên thượng cổ này? Người có thể cứu Lục Tử Tiễn nhân chỉ có một, đó chính là Hạ Tịch Quán!”
“Anh!” Tiểu Đào tức giận.