Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán đang khiêu vũ, Lục Tử Tiễn mở miệng nói: “Quán Quán, anh trai anh tuy là mắt trí nhớ, nhưng anh ấy hình như vẫn rất thích em.”
“Làm sao có thể?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng phủ nhận: “Anh ấy không phải thích em, mà là chán ghét em, anh ấy cho rằng em là người phụ nữ có tâm cơ, còn… sỉ nhục em đủ điều!”
Hạ Tịch Quán không nói chuyện Lục Hàn Đình muốn bao nuôi cô muốn cô làm tình nhân ra.
Lục Tử Tiễn nghe những lời này sâu xa nhếch môi: “Phải không?”
Thật là như vậy phải không, Lục Hàn Đình chán ghét cô?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, theo anh thấy, Lục Hàn Đình căn bản không phải chán ghét cô, mà là thích cô, đã thích đến không còn khống chế được muốn nỗi điên rồi.
“Đương nhiên là đúng rồi.” Hạ Tịch Quán dùng sức gật đầu: “Bất kể thế nào, anh ấy đã cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, Lục tiên sinh của em đã chết, em hiện tại không muốn có bắt kỳ liên quan gì với anh ấy nữa, em muốn phân rõ giới hạn với anh ấy!”
Lục Tử Tiễn cười cười, không nói chuyện, anh nhớ tới dáng vẻ Hạ Tịch Quán chạy tới đá Lục Hàn Đình ban nãy, cho dù ai thấy được cũng sẽ phải nói, Hạ Tịch Quán là bị Lục Hàn Đình cưng chiều mà ra.
Lục Hàn Đình cũng để cô tùy ý đá như vậy, cuối cùng cũng bởi vì thấy cô tự đá đau chân mình mà buông tay.
Giữa cô và Lục Hàn Đình, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Đều một mực yêu sâu đậm.
Màn khiêu vũ kết thúc, Hạ Tịch Quán mượn cớ đi toilet, rời khỏi sảnh party, cô đi tìm phòng Dạ Huỳnh.
Kỳ thực Hạ Tịch Quán cũng không thể xác định chìa khoá rốt cục là ở Lệ gia, hay là đang ở Dạ gia, hiện tại cô chỉ có thể thử vận may, Dạ Huỳnh và Lệ Quân Mặc còn chưa ly hôn, nên phòng của Dạ Huỳnh nhất định là phòng ngủ chính rồi.
Phòng ngủ chính là dễ tìm nhất.
Hạ Tịch Quán tránh được mọi người, đầy ra cửa phòng phòng ngủ chính, đi vào.
Lệ gia nguy nga lộng lẫy như một tòa cung điện, căn phòng ngủ chính này cũng là trong khiêm tốn lộ ra xa hoa, Hạ Tịch Quán nhìn một vòng, sau đó kéo ra ngăn tủ đầu giường.
Rất nhanh, cô trong ngăn kéo phía dưới cùng thấy được một hộp gắm nho nhỏ, cô nhanh chóng mở ra hộp gắm, trong hộp gắm đặt một chiếc chìa khóa.
Hạ Tịch Quán hai mắt sáng ngời, cô có linh cảm, chìa khóa này chính là chìa khoá đi thông cấm địa, cô đã tìm đượ!
c Hạ Tịch Quán cầm chìa khoá đi, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính, cô nhanh chóng trở về sảnh party.
Nhưng trên hành lanh có hai người đi đến, là Dạ Huỳnh cùng Lệ Yên Nhiên.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ run lên, cô âm thầm siết chặc chiếc chìa khóa đó, nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh không biểu lộ gì, cô chỉ là ưỡn thẳng tắm lưng mềm mại, ung dung nhìn về phía Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên siết chặt tay, vênh váo hống hách chát vấn: “Hạ Tịch Quán, quan hệ giữa mày và anh Hàn Đình rốt cuộc là như thế nào?”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Nếu như tôi nói giữa tôi và Lục tổng chẳng có chút quan hệ gì, ngay cả bạn bè còn chưa tới, cô tin không?”
“Hạ Tịch Quán, loại chuyện hoang đường này mày dùng để lừa đứa ngu à?” Lệ Yên Nhiên có chết mới tin.
“Xem, dù tôi có nói gì, cô đều không tin, vậy không bằng cô trực tiếp đi hỏi Lục tổng đi, hà tất gì phải tlãng phí thời gian trên người tôi?” Nói xong Hạ Tịch Quán nhấc chân rời đi.
Lệ Yên Nhiên nhịn một bụng hỏa, hiện tại thái độ phong đạm vân khinh kia của Hạ Tịch Quán càng như đổ dầu thêm lửa, cô ta nghiên răng: “Hạ Tịch Quán, anh Hàn Đình là vị hôn phu của tao, mày câu dẫn vị hôn phu của người khác thực sự là thứ không có liêm sỉ!”