“Không nhớ rõ, chắc là rất lâu trước đây, chắc là lúc em sinh A Đình, có đoạn thời gian không chịu để tôi vào phòng, tôi trong cơn tức giận đã vứt giấy kết hôn. Tôi nghĩ thầm dù sao vợ cũng như đồ trưng, không thể mắng không thể đụng vào, em chọc tôi tức giận, tôi liền vứt giấy kết hôn đi.”
*…” Liễu Anh Lạc cạn lời: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu không, chúng ta bây giờ đến cục dân chính bổ sung một tờ kết hôn trước?” Lục Tư Tước tốt bụng đề nghị.
Liễu Anh Lạc sợ ngây người, hôm nay đã hẹn đến cục dân chính ly dị, nhưng sự tình dĩ nhiên lại xoay vòng 360 độ, nhận giấy li hôn biến thành lĩnh giấy kết hôn?
Liễu Anh Lạc không thể không hoài nghỉ tất cả đều ở trong kế hoạch của Lục Tư Tước, ông luôn là như vậy, bày mưu nghĩ kế, có thể tính toán tất cả.
Liễu Anh Lạc vẫn không nói gì, lúc này phía trước đột nhiên một chiếc xe xông ra, trực tiếp chắn ngang phía trước.
“Lục Tư Tước, cẩn thận!” Liễu Anh Lạc trong vô thức kinh hô.
Chiếc xe này xông ra quá đột ngột, Lục Tư Tước phản ứng cũng rất nhanh, ông nhanh chóng đánh vô lăng sang trái, “đông” một tiếng, trán của ông trực tiếp đụng phải kính chắn gió phía trước, nhưng xe cũng dừng lại.
“Lục Tư Tước, anh không sao chứ, anh bị thương rồi!”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nghiêng người qua, giơ tay lên liền đỡ cái trán bị đụng của ông: “Có đau không?”
Lục Tư Tước ngắng đầu, lập tức đụng phải cặp mắt hạnh thanh lệ kia của Liễu Anh Lạc, hiện tại bà chau đôi chân mày lá liễu, sốt ruột lo lắng nhìn ông.
Liễu Anh Lạc rất nhanh thì ý thức được phản ứng của mình quá kích, tay bà còn đặt ở trên trán ông, bà nhanh chóng rút tay mình về.
Lúc này phía trước cửa xe phía trước mở ra, Lục Nhân Nhân đi ra.
Là Lục Nhân Nhân.
Liễu Anh Lạc đã rất nhiều năm không gặp Lục Nhân Nhân rồi, hiện tại cách kính chắn gió, bà có thể thấy rõ ràng đôi mắt Lục Nhân Nhân chăm chú rơi vào trên người bà, tràn đầy cừu hận.
Nếu như không phải là bởi vì cừu hận sâu đậm như thé, Lục Nhân Nhân sẽ không điên cuồng lái xe ra, bức xe bọn họ dừng lại.
Liễu Anh Lạc đưa tay, muốn kéo ra cửa xe kế bên người lái.
Thế nhưng giọng Lục Tư Tước trầm thấp vang lên: “Tôi xuống phía dưới, em đợi trên xe.”
Liễu Anh Lạc quay đầu nhìn về phía Lục Tư Tước: “Em gái anh là tìm tôi, tôi xuống dưới gặp mặt cô ấy.”
Lục Tư Tước như có như không câu môi mỏng, đạm mạc cất lời: “Có cái gì tốt để gặp, kích thích nó sao?”
Ngón tay Liễu Anh Lạc khẽ siết lại, nghe được châm chọc sắc nhọn trong lời nói ông, bà thõng xuống hàng mi nhỏ dài.
Lúc này Lục Tư Tước kéo ra chỗ điều khiển dưới cửa xe đi, ông còn muốn khóa trái xe, sợ bà xuống xe, ông trực khóa bà trên xe.
Bên ngoài, Lục Tư Tước đi tới trước mặt Lục Nhân Nhân, ông trầm mặt, đế vương một đời thương giới hơn năm mươi tuổi dễ dàng có thể lộ ra vài phần không vui mà uy nghiêm quyết đoán, ông nhìn Lục Nhân Nhân, thấp giọng khiển trách: “Lục Nhân Nhân, em có phải điên rồi hay không, đường này là do em mở ra à?”
Lục Nhân Nhân nhìn một chút Liễu Anh Lạc trong xe, vừa nhìn về phía Lục Tư Tước: “Anh, anh để Liễu Anh Lạc xuống xe đi, em có lời nói với cô ta!”
Lục Tư Tước không có biểu tình gì, chỉ là lãnh đạm phát động đôi môi mỏng: “Có lời gì em cứ nói với anh.”
“Anh!” Lục Nhân Nhân tức giận kêu một tiếng: “Đã nhiều năm như vậy rồi, anh làm sao một chút cũng không thay đổi, anh luôn là che chở cô ta như vậy, chắn cô ta ở sau lưng anh, bảo vệ cần thận, làm cho toàn thé giới gian khổ vòng qua cô ta, đi nghiêng vào anh thế hả?”
Lục Nhân Nhân đã thấy được Liễu Anh Lạc, cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua, Liễu Anh Lạc dĩ nhiên một chút cũng không thay đổi.