Một chỗ khác.
Diệp Minh còn chưa quỳ xuông, màn hình trước mặt đã tối đen rồi.
Hà Băng đã hủy đi tín hiệu liên lạc.
Đôi mắt đen của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, đáy mắt xoay vần hai cơn xoáy nhỏ, thâm trầm nguy hiểm làm người ta sợ hãi.
Anh rất nhanh đứng dậy, đi tới trước màn hình, anh mò tới dây tín hiệu phía sau.
Đây là kiểu màn hình không dây, rất khó lục soát đến chủ tín hiệu ở đâu.
Cho dù anh lục soát đến rồi, cũng đã chậm.
Có một loại ý niệm điên cuông nảy nở trong đầu trong lòng anh, loại ý niệm này là… sợ.
Đúng vậy, Diệp Minh sợ.
Anh sợ mình sẽ chậm.
Lấy điện thoại trong túi quần ra, anh bắt đầu tìm kiếm chủ tín hiệu, tín hiệu ở đây rất yếu, Bò Cạp và Hà Băng căn bản cũng không ở đây.
Bò Cạp trời sinh tính xảo quyệt, gã dẫn anh tới nơi đây, nhưng đã mang theo Hà Băng đi đến chỗ khác.
Diệp Minh nhanh chóng đi ra ngoài.
“Huyết Ưng, anh muốn đi đâu?” Lúc này Thiên Thiên chạy tới, cô ta thây vêt hương sau lưng Diệp Minh nhanh chóng hít một hơi lãnh khí, lộ ra khẩn rương và quan tâm: “Anh bị thương rồi, cần băng bó.”
Diệp Minh chẳng buồn liếc mắt đến Thiến Thiến, vài xe Jeep ngừng lại, anh nhắc bước chân sắc bén như gió đi tới bên một chiếc, vươn tay kéo ra chỗ cửa xe điều khiển, trực tiếp kéo người ở bên trong ra ngoài.
Người bị kéo ra là Tống Trùng, Tống Trùng bị lực đạo lớn như vậy của người đàn ông kéo suýt chút ngã ngửa: “Này, anh bị cái gì thế, đây là xe của tôi.”
Diệp Minh nhấc chân lên xe, thế nhưng lúc này Tống Trùng võ vào vai anh.
Diệp Minh ngoái đâu nhìn lại, cặp mặt màu mực kia rơi trên mặt Tống Trùng, anh phát động môi mỏng, từ trong cổ họng bức ra một âm tiết sâm nhiên: XU Tống Trùng là công tử hào môn, một đường đi vô cùng mưa thuận gió hoà, từng bước thăng chức, đã có kẻ nào dám nói chuyện với anh ta như vậy?
“Tôi không cút, anh muốn làm gì tôi?”
Vừa dứt lời, Diệp Minh trở tay một cái, bàn tay thô ráp vươn ra cầm cổ tay Tống Trùng, sau đó dùng lực bẻ một cái.
Răng rắc một tiếng, cổ tay Tống Trùng đã gãy, anh ta đau oa oa kêu to: “Đau, đau, mau buông tay!”
Diệp Minh hất tay ra, Tống Trùng lảo đảo về phía sau mấy bước, sau đó ngã xuống đất, anh ta còn giống như một bóng cao su vậy lăn vài cái.
Diệp Minh lạnh lùng nhìn anh: “Anh không biết lăn, vậy tôi chỉ có thể dạy anh.”
*3: Có nghĩa là lăn, và cũng có nghĩa là cút.
Nói xong, Diệp Minh lên chỗ điều khiển, chiếc .Jeep phóng như bay.
“Anh là tên khốn kiếp, anh trở lại cho tôi!” Tống Trùng ngồi sập xuống đất kêu to, thế nhưng chiếc xe Jeep ấy lại đáp trả anh ta một làn khói đặc quánh.
Phụt.
Có rất nhiều người bật cười.
Tống Trùng ngước mắt vừa nhìn, người FIU đều đang che miệng cười trộm.
Anh ta trợn mắt nhìn sang.
“Nhanh đi làm việc!” Tổ trưởng mang người chạy.
Tống Trùng bò dậy, anh ta đi tới Thiến Thiến bên người, ân cần lấy lòng cười nói: “Thiến Thiến.”
Thiến Thiến khinh bỉ liếc Tống Trùng, xoay người rời đi.
Ở trong mắt của Thiên Thiên, Tông Trùng này đến xách giày cho Diệp Minh cũng không xứng.