Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô lằng lơ liền nỗi giận, người ta nói cô gái càng xinh đẹp càng biết gạt người, cô chính là loại người đó, rất biết lừa gạt đàn ông!
“Cô là cô bé năm đó sao? Nếu như mẹ cô biết cô bây giờ biến thành cái dạng này, bà ấy có đau lòng không chứ?”
Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết anh vì sao chặn cô lại, bởi vì, cô là cô bé năm đó!
Cô đã từng là nàng dâu nhỏ của anh!
Trước đây lúc ở Hải Thành, anh từng kể với cô về cô bé kia, nhiều năm như vậy anh vẫn nhớ mãi không quên cô bé kia, vì là đó là cô bé mà mẹ anh thích, cũng hứa gả cho anh, nên anh đã nhung nhớ rất nhiều năm như thê.
Lúc đó cô còn vì cô bé kia ăn dấm chua mấy lần, cô cũng không ngờ đến nàng dâu nhỏ năm đó lại là mình.
Hạ Tịch Quán chậm rãi vươn cánh tay nhỏ bé, tựa vào bên bàn tay anh, sau đó kéo ngón trỏ thon dài của anh, năm đó cô níu lại anh như thế nhỉ?
Ánh mắt Lục Hàn Đình liền hóa sâu thẳm, yết hầu khẽ lăn, cô lại vẫn nhớ kỹ động tác này, giọng nói anh đã lộ ra khàn khàn: “Cô muốn làm cái gì?”
“Câu này hẳn là tôi hỏi anh, Lục tổng, là anh muốn làm gì, tôi là cô gái năm đó thì thế nào, lẽ nào… anh có ý gì với tôi?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng buông lỏng ngón trỏ anh ra.
Cô thả tay ra, lại lưu lại nhiệt độ cơ thể ở trên ngón trỏ anh, Lục Hàn Đình đưa tay bóp vòng eo mềm mại của cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Cặp mắt hẹp đen thẳm mà thâm trầm đăm đăm nhìn cô, trong tròng mắt anh nóng rực tựa dung nham, như là một tay thợ săn hung dữ nhìn chăm chú vào mỹ thực ngon miệng mình.
Hạ Tịch Quán đối với ánh mắt anh như thế không có chút nào xa lạ, đây là ánh mắt thắm mùi tình dục.
Anh lại có ý đó với cô rồi? Là vì cô là cô gái nhỏ năm xưa sao?
Hạ Tịch Quán chống hai tay nhỏ bé lên lồng ngực to lớn của anh, dùng sức đẩy, muốn đẩy anh ra: “Lục Hàn Đình, năm đó tôi mới bao lớn, anh biến thái không hả?”
Lục Hàn Đình bá đạo cưỡng chế đưa cô cầm cố trong lòng mình, anh ngửi được cô mùi hương trên tóc, là mùi thơm cơ thể thiếu nữ mà anh mê luyến.
Hiện tại mùi thơm của cô quanh quấn nơi chóp mũi, thân thể mềm như không xương lại còn vặn vẹo trong ngực anh, khóe mắt hẹp dài anh lúc này nhiễm vài phần màu đỏ tươi, bàn tay to buộc chặt hận không thể bóp gãy vòng eo như rắn nước của cô, môi mỏng rơi vào trên vành tai của cô dùng sức hôn: “Cô đã đã nhìn ra, vậy tôi cũng không cần giấu nữa, giải trừ hôn ước với Lục Tử Tiễn, sau đó cùng tôi, nhé?”
Tên thần kinh này!
Hạ Tịch Quán có chút hoài nghi trước đây mình không chữa lành cho anh: “Lục Hàn Đình, anh buông tôi ra, anh đã có vị hôn thê là Lệ Yên Nhiên rồi, sao tôi có thể ở cùng với anh?”
Lục Hàn Đình hôn lấy mái tóc của cô, Hôn từ trong ra ngoài: “Tôi có thể nuôi cô, trừ danh phân và con cái, tôi cái gì cũng có thể cho cô!”
Con ngươi trong suốt Hạ Tịch Quán trong nháy mắt co rút lại phóng đại, cô dùng sức đầy anh ra: “Lục Hàn Đình, anh có phải mắc bệnh hay quên không? Lần trước tôi đã ném thỏa thuận bao nuôi của anh vào thùng rác, anh nghĩ rằng tôi còn có thể bằng lòng làm tình nhân của anh sao?”
Lục Hàn Đình hối hận, lần trước lúc đưa cho cô thỏa thuận bao nuôi, anh không nên thả cô đi như vậy, anh hẳn là để cho cô rõ ràng rằng, bao nuôi không phải là thương lượng với cô, mà là thông báo cho cô.
Mấy ngày nay, anh rất nỗ lực không thèm nghĩ đến cô nữa, không gặp cô nữa, anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, anh muốn tìm lại cuộc sống ngày xưa của chính mình.