Hà Băng cắn răng lên môi dưới: “Anh đi đi”
Anh đi đi.
Cô bảo anh đi.
Diệp Minh không nói hai lời, nhắc chân dài liền đi.
“Rầm” một tiếng, anh đóng sầm cửa phòng đỉnh tai nhức óc.
Anh đi.
Anh đi thật rồi.
Hà Băng đi tới bên giường, vô lực nằm trên giường lớn mềm mại, cuộn thân thể nhỏ yếu thành một đoàn, vùi ở trong chăn, trong chăn còn lưu lại mùi hương trên người anh, rất dễ chịu.
Ngón tay trăng nõn siêt góc chăn, cô vùi chính khuôn mặt nhỏ vào, vùi vào mùi hương của anh, trong lòng rất khó chịu, thực sự rất khó chịu.
Cô cũng không muốn tức giận, cô cũng biết mình như vậy rất đáng ghét, thế nhưng cô không khống chế được bản thân.
Tuy anh cách cô rất gần rất gần, thế nhưng cô đã cảm thấy mình không bắt được anh.
Cô muốn liều mạng tóm lấy anh, dễ anh chỉ thuộc về cô, thế nhưng cô biết mình ích kỷ biết bao.
Anh đi đâu rồi?
Viên mặt dân dân ướt át, Hà Băng sắp khóc rồi.
Thế nhưng lúc này “ầm” một tiếng, cửa phòng bị một cước đạp ra.
Hà Băng ngước mắt vừa nhìn, cạnh cửa đứng nghiêm một dáng người cao lớn, Diệp Minh lại trở về.
Trong tay anh nhiều hơn một nhánh hoa hồng đỏ, giọng nói không tốt lắm đưa cho cô: “Này, tặng cho eml”
Hà Băng ngắn ra, không ngờ tới anh đi rồi quay lại, càng không ngờ anh lại tặng cô hoa hồng đỏ.
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Nhìn dáng vẻ anh ngốc nghéch lại tỏ ra cứng rắn, Hà Băng nín khóc cười: “Lấy đâu ra hoa hồng đỏ vậy, anh chỉ mới ra ngoài một lát thôi mà, không thể nào là đi ra ngoài mua.”
“Hái trong vườn hoa phía sau đấy.”
“… Em không muốn!”
“Vậy em muốn cái gì, anh đi ra ngoài mua cho em, thế nhưng không cho em chạy, anh sợ anh vừa đi em liên bỏ chạy.” Diệp Minh đen mặt nói, anh không phải không có thành ý, anh chỉ sợ anh đến muộn cô đã chạy rồi.
Trong lòng Hà Băng mềm nhũn, cô vươn tay, nhận lấy hoa hồng.
Bên giường sụp một khối, Diệp Minh ngồi lên, anh đưa lưng về phía cô, thật thấp chửi một tiếng: “Hà Băng em là kiểu người gì thế hả? Ông đây ra ngoài em cũng không đuổi theo!”
Hà Băng vốn rất buồn rất khó chịu, thế nhưng nghe được câu này cô nhanh chóng nhếch khóe môi, Diệp Minh đấy, người đàn ông cô yêu đấy.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông, anh tức giận ngồi ở bên giường, không biết là vân còn đang tức giận, hay là mât mặt, cơ thể đồ sộ người đàn ông khẽ khom, anh mò tới một gói thuốc lá, cũng rút ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa.