Hạ Tịch Quán nhếch môi: “Hạ Nghiên Nghiên, cô có tin không, suốt mười năm nay, ngày nào tôi
cũng nghĩ tới cô.”
“Đương nhiên tôi tin, tôi cũng biết một ngày nào đó Quán Quán cô sẽ quay lại, vì vậy, suốt mười năm nay, tôi không dám chậm trễ, nỗ lực phấn đấu để bản thân trở nên ưu tú hơn, chính à vì có thể ném
cô xuống vực thẳm thêm một lần nữa.”
Hạ Nghiên Nghiên là tiểu thư hàng đầu Hải Thành, ngoại hình yêu kiều động lòng, giọng nói dễ nghe, cho dù nói “ném cô xuống vực thẳm” cũng có ý cười dịu dàng, không khỏi khiến người ta sợn tóc
gáy.
Hạ Tịch Quán nhìn tia nắng sớm rạng rỡ ngoài cửa số, chậm rãi nói: “Tôi đến từ vực thảm nên chưa bao giờ sợ hãi vực thẳm, nhưng cô thì khác,
Ấ v. x ^ˆ x * ˆ .ˆ ` suốt mười năm nay cô vân sông trên thiên đường,
Chương 91: Ném Cô Xuống Vực Thắm tôi đảm bảo, từ giây phút cô trở về, cô đã vĩnh viễn tạm biệt thiên đường, tha cho cô suốt mười năm
nay đã là sự nhân từ lớn nhát của tôi với cô rồi.”
Quả nhiên, Hạ Nghiên Nghiên trầm mặc một lúc
rồi cúp máy.
Hạ Tịch Quán cất di động, đứng dậy đánh răng rửa mặt, không thể không nói, tuy Lý Ngọc Lan sinh ra đứa vô dụng như Hạ Tiểu Điệp, nhưng Hạ Nghiên Nghiên lại là một đối thủ không thể khinh
thường.
Cô sẽ không quên, mười năm trước, Hạ Nghiên Nghiên cúi đầu nhỏ yếu, khi đó, cô và Diệp Linh là bạn thân tốt nhất, Hạ Nghiên Nghiên thường xuyên lén lút đứng một góc nhìn họ đầy hâm mộ, khi cô gọi cô ta tới chơi cùng, Hạ Nghiên Nghiên luôn khẩn trương túm chặt mép áo mình, thẹn
thùng sợ hãi.
Khi cô và Diệp Linh nói chuyện phiếm, Hạ Nghiên
Chương 91: Ném Cô Xuống Vực Thắm Nghiên yên lặng như một cái đuôi nhỏ, lúc cô quay
lại nhìn cô ta, cô ta luôn cười ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói mình không biết nói gì, chỉ cần lắng nghe
là được rồi.
Thậm chí, có một làn, Hạ Nghiên Nghiên vì cứu cô
mà lao ra bị chó cắn một phát.
Bây giò, Hạ Tịch Quán cảm thấy, Hạ Nghiên Nghiên lên được vị trí cao cũng đầy nhẫn nhịn và chua xót, khi đó, Hạ Nghiên Nghiên mới chỉ là đứa
nhỏ mười mấy tuôi thôi.
Diệp Linh rất không thích Hạ Nghiên Nghiên, khi đó, Diệp Linh còn nói với cô Hạ Nghiên Nghiên là trà xanh, thánh mẫu, a dua, còn dặn cô phải cẩn
thận.
Chỉ tiếc là lúc đó, cô thật lòng coi Hạ Nghiên Nghiên là bạn tốt, không hề đề phòng cô ta, thế
nên mới bị cô ta đẩy xuống vực thẳm.
Chương 91: Ném Cô Xuống Vực Thắm Hôm nay, Hạ Tịch Quán không ra ngoài, cùng Lục
lão phu nhân làm cỏ, tưới cây cho vườn hoa, cô
đang chờ đợi.
Buổi chiều, Hạ Tịch Quán mở Weibo, Hạ Nghiên
Nghiên đã lên hot search.
Hạ Nghiên Nghiên đăng một Weibo, ý nói là “vừa nghe tin dữ, tôi vội về nước, mẹ tôi phạm phải sai lầm lớn, không dám xin tha thứ, chỉ mong bà ấy có một cơ hội dứt bỏ lỗi lầm, tôi nguyện ý gánh vác
tất cả mọi sai lầm của mẹ mình”.
Hạ Nghiên Nghiên còn đăng kèm một tắm ảnh, ảnh chụp trong bệnh viện, Lý Ngọc Lan nằm trong phòng Hồi sức cấp cứu, đeo mặt nạ oxy, truyền dịch, Hạ Nghiên Nghiên ngồi đầu giường, nắm chặt tay Lý Ngọc Lan, đau buồn bi thảm.
Hạ Tịch Quán cười, Hạ Nghiên Nghiên đăng Weibo thật tinh vi, cả bài dùng thân phận con gái
Chương 91: Ném Cô Xuống Vực Thắm chứng minh toàn diện mình vô tội mà hiếu thảo, có
thể nói là điển hình của xã giao.
Mười năm nay, Hạ Nghiên Nghiên rất được lòng người, tuy không tham gia giới giải trí nhưng trên Weibo cũng có hơn 1800 vạn fans, đa phần là fan
não tàn, sức chiến đấu rất mạnh.
Hạ Tịch Quán nhìn một chút, Hạ Nghiên Nghiên đăng được 10 phút đã có hơn 100 vạn like, hot search cũng kèm theo chữ “HOTI”.
Comment chỉ có một dạng.
“Nữ thần Nghiên Nghiên đừng khóc, chúng em
luôn ở bên chị.”
“Số nữ thần Nghiên Nghiên của mị thật khổ, phải
gánh chịu bố mẹ như vậy sao?”
Chương 92: Cô Có Một Số Bí Mật
“Làm sao, Lý Ngọc Lan làm nhiều chuyện sai trái, nhưng bà ta giết người phóng hỏa à, các người bạo lực mạng người ta chưa đủ còn muốn ép chết
người ta à?”
“Tôi đột nhiên phát hiện một việc, chẳng lẽ các người không thấy lạ sao, hình như từ sau khi Hạ Tịch Quán từ nông thôn quay về, Hạ gia luôn mưa
máu gió tanh.”
“Trời ạ, cậu nhắc tôi mới nhớ, Hạ Tịch Quán mới
về mấy tháng, Hạ gia đã nhà tan cửa nát.”
“Tôi nghỉ ngờ mục đích của Hạ Tịch Quán chính là Nghiên Nghiên của chúng ta, mục tiêu tiếp theo
của cô ta chính là Nghiên Nghiên!”
“Cô ta dám! Nếu Nghiên Nghiên có chuyện gì thì
tôi giết cô ta đầu tiên!”
Chương 92: Cô Có Một Số Bí Mật
“Nữ thần Nghiên Nghiên của tôi luôn là thiên tài y học dự bị, thành tích siêu ưu luôn nhảy lớp, sau đó còn là sinh viên y tài giỏi đầu tiên được nhà nước cử làm lưu học sinh ở Thánh Lê Viện ở nước F, là đệ nhất tiêu thư ở Hải Thành, cái đồ ở nông thôn kia còn muốn bám nữ thần Nghiên Nghiên, muốn
kiếm fame à?”
Hướng của cửa dư luận lập tức thay đổi vì một cái
Weibo của Hạ Nghiên Nghiên.
Hạ Tịch Quán không thấy lạ, sau khi về, đúng là cô khiến Hạ gia mưa máu gió tanh, cô lợi dụng dư luận ép sập Lý Ngọc Lan, tốt quá hóa dở, dễ dàng
khiến dân mạng nghi ngờ mình.
Mà đúng là do cô ra tay.
Hạ Tịch Quán nhìn Weibo của mình một chút, fan của cô chỉ có 80 vạn, sao có thể so với 1800 vạn
của Hạ Nghiên Nghiên chứ?
Chương 92: Cô Có Một Số Bí Mật Giờ bị nghiền thành tro cũng không lạ.
“Ting ting ting!” Tin nhắn của Hạ Tịch Quán kêu ầm
ầm, vô số dân mạng nhắn tin cho cô.
Đều đang mắng cô.
Hạ Tịch Quán tiện tay mở máy cái ra xem.
“Đồ nhà quê ở nông thôn mau cút về đi!”
“Chuyện của Hạ gia là do cô làm đúng không, đồ
độc ác!”
“Đừng có động tới nữ thần Nghiên Nghiên của tôi,
nếu không đào cả mồ tổ tiên nhà cô ra đấy!”
Hạ Tịch Quán tắt Weibo, lúc này, Diệp Linh nhắn Wechat tới: “Quán Quán, nhiều người mắng cậu
lắm à?”
Chương 92: Cô Có Một Số Bí Mật Hạ Tịch Quán: “Ừ, đầy ắp.”
Diệp Linh: “Tớ đã bảo Hạ Nghiên Nghiên là loại trà xanh, thánh mẫu, a dua từ lâu rồi, cực kỳ tâm cơ và thủ đoạn, thật ra ưu thế lớn nhất của cô ta là khoác lên vằng sáng của ngành y, nói thật, sau khi cậu về quê, y thuật của Hạ Nghiên Nghiên tiến bộ vượt bậc, nhảy lớp một loạt thì thôi. Còn từng được nhiều đài truyền hình truyền thông nhắc tới,
xưng là thiên tài y học.”
Diệp Linh: “Mấy năm nay, danh tiếng của Hạ Nghiên Nghiên tăng như giếng phun nhảy lên thành đệ nhát tiểu thư Hải Thành, Quán Quán, cậu có nghe nới tới Thánh Lê Viện ở nước F nhỉ, chính là thánh địa thần bí của ngành y, có thể vào đó đều là thiên tài, trong nước còn chưa có ai có tư
cách vào đó, Hạ Nghiên Nghiên là người đầu tiên.”
Diệp Linh: “Hạ Nghiên Nghiên không chỉ là tiểu thư
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
danh giá, còn là thiếu nữ thiên tài. Lý Ngọc Lan bỏ
được ném tiền ra làm từ thiện cho cô ta, 1800 vạn fan kia của cô ta đều là fan thật, không phải loại
mua bằng tiền.”
Hạ Tịch Quán nhìn tin nhắn của Diệp Linh, hơi dừng lại ở Thánh Lê Viện nước F, cô từng nghe nói thánh địa ngành y này, với lại… còn rất quen
thuộc.
Hạ Tịch Quán ung dung trả lời: “Linh Linh, đừng vội, cứ nhìn xem, xem Hạ Nghiên Nghiên còn
chiêu gì tiếp theo.”
Diệp Linh nhanh chóng trả lời: “Quán Quán, hình như cậu có giấu một ít bí mật nhỉ, nghe có vẻ trâu bò.”
Hạ Tịch Quán thả di động xuống, rót cho mình một ly trà, nhàn nhã uống trà.
Chương 92: Cô Có Một Số Bí Mật Bệnh viện.
Hạ Tiểu Điệp thấy hướng dư luận, nhanh chóng tới bên cạnh Hạ Nghiên Nghiên: “Chị, chị thật lợi hại, chỉ đăng một cái Weibo đã khiến Hạ Tịch
Quán ăn thiệt rồi.”
Chương 93: Con Có Một Điều Kiện
Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Tiểu Điệp đang đắc ý, gương mặt yêu kiều không chút biểu cảm, chỉ nói khẽ: “Tiệp Điệp, chị đã sắp xếp trường học nước ngoài giúp em rồi, mấy ngày nữa em bay qua du
học đi, chuyện trong nhà không cần em lo.”
Hạ Tiểu Điệp sững lại, cô ta chưa từng nghe chuyện mình sẽ đi du học: “Chị à, sao em phải đi du học chứ, có phải là chị không thích em, muốn
đuổi em đi không?”
Hạ Nghiên Nghiên cầm tay Hạ Tiểu Điệp, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Điệp, em là em gái chị, sao chị lại không thích em chứ, lần này, Hạ Tịch Quán quay lại, rõ ràng là nhằm vào nhà chúng ta, em ở lại đây dễ bị liên lụy, em yên tâm xuất ngoại du học đi, chị sẽ gửi phí sinh hoạt hằng tháng đúng hạn cho
em.
Hạ Tiểu Điệp nghe tới phí sinh hoạt thì hơi động Chương 93: Con Có Một Điều Kiện
lòng, với lại, cô ta cũng không phải là đối thủ của Hạ Tịch Quán, máy lần trước đều thua thảm, đi du
học cũng tốt, có ăn có uống.
“Chị à, em muốn bao nhiêu phí sinh hoạt thì chị
nhớ gửi từng đấy cho em đấy.”
“Ừ, theo em hết.” Hạ Nghiên Nghiên còn cưng
chiều nhéo mũi Hạ Tiểu Điệp.
Hạ Tiểu Điệp tung tăng đi: “Bây giờ em về thu dọn
đồ đạc đây.”
Hạ Nghiên Nghiên đứng tại chỗ nhìn bóng Hạ Tiểu Điệp rời đi, nụ cười trên môi dần biến mắt, trong
mắt tràn đầy lạnh lùng chán ghét.
Cô em gái này của cô ta là một đồ vô dụng, cho nó
ở lại sẽ cản trở cô ta.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng, Hạ Chắn Quốc đi tới: “Nghiên Nghiên.”
Chương 93: Con Có Một Điều Kiện Hạ Nghiên Nghiên quay lại, khôi phục vẻ dịu dàng
nhu nhược như trước: “Bố, muộn như vậy rồi sao bố còn tới đây, con sẽ chăm sóc mẹ, bố về nghỉ
ngơi đi.”
Hạ Chấn Quốc nhìn Hạ Nghiên Nghiên rất hài lòng, Hạ Nghiên Nghiên phát triển quá ưu tú, hơn nữa còn là thiếu nữ thiên tài, là con nhà người ta trong miệng người khác, từ nhỏ đã khiến ông ta
nở mày nở mặt.
Hy vọng lớn nhất của ông ta là phát triển Hạ Thị Y Liêu trở nên hùng hậu, Hạ Nghiên Nghiên từ Thánh Lê Viện của nước F về chính là tất cả hy
vọng của ông ta.
Hôm nay, Hạ Nghiên Nghiên mặc áo liền váy màu hồng nhạt, khuôn mặt yêu kiều xinh xắn, mọi cử động đều thể hiện sự ưu nhã của đệ nhất tiểu thư chốn Hải Thành.
Chương 93: Con Có Một Điều Kiện
Ánh mắt Hạ Chấn Quốc tràn đầy yêu thương và tán thưởng: “Có phải lúc nãy con bảo Tiểu Điệp
xuất ngoại du học không?”
Hạ Nghiên Nghiên gật đầu: “Bó, Tiểu Điệp không nhỏ nữa, cần phải trưởng thành, từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em ấy, không dạy dỗ nhiều, con đã liên hệ xong trường học tốt ở nước ngoài cho em ấy đi đào tạo sâu, trong trường đấy phần lớn là con cháu nhà danh vọng, mong là Tiểu Điệp có thể
giao lưu được với bạn bè, học thêm chút ít.”
Hạ Nghiên Nghiên đang ngắm ngầm nói cho Hạ Chấn Quốc biết trong trường đấy đều là nhà giàu đời hai, nếu Hạ Tiểu Điệp có thể tìm được một bạn
trai tử tế thì cũng không kém Tô Hi.
Hạ Chấn Quốc ngày càng yêu thích Hạ Nghiên Nghiên, cô con gái này luôn có thể làm đúng ý ông ta: “Được, chuyện Tiểu Điệp giao cho con nhé, bố
Chương 93: Con Có Một Điều Kiện không quản.”
Hạ Chấn Quốc nói xong thì nói vào chuyện chính: “Nghiên Nghiên, con cũng nghe nói chuyện của Hạ Thị Y Liêu rồi đấy, công ty sắp phá sản, bây giờ
cần một số tiền đầu tư lớn.”
Hạ Nghiên Nghiên mỉm cười: “Bố không cần lo
chuyện tiền bạc, con có biện pháp.”
Trước giờ, Hạ Chấn Quốc vẫn biết cô con gái này của mình có bản lĩnh, nhưng bây giờ nghe cô ta đồng ý thoải mái như vậy, Hạ Chấn Quốc vẫn thấy hơi khó tin, dù sao thì Hạ Thị Y Liêu đang ở giai đoạn nửa dừng hoạt động, cần một số tiền đầu tư khổng lồ, mà Hạ Nghiên Nghiên vẫn đang đi học,
mới về nước, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hạ Nghiên Nghiên biết Hạ Chấn Quốc đang nghi ngờ cái gì, nhưng cô ta không giải đáp mà nói: “Bố, con có thể giúp bố chuyện Hạ Thị Y Liêu,
nhưng con có một điều kiện.”
Chương 93: Con Có Một Điều Kiện “Điều kiện gì?”
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu
“Bồ không thể ly hôn với mẹ.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hạ Chán Quốc liền lạnh xuống, bây giờ ông ta cực kỳ chán ghét Lý Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ tới những video sex bị tung ra của bà ta có thể khiến ông ta cả đời này không dám ngẳng đầu nhìn người là ông ta lại quyết tâm
muốn ly hôn.
“Bố, bố cứ suy nghĩ chuyện này đi, mong là khi chuyện Hạ Thị Y Liêu được giải quyết, bố sẽ cho
con câu trả lời.”
Hạ Nghiên Nghiên vào phòng bệnh.
Phòng bệnh.
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu Hạ Nghiên Nghiên nhìn Lý Ngọc Lan đang hôn
mê, Lý Ngọc Lan không được đưa đi cấp cứu kịp thời, miệng vét thương bị roi đánh đã nhiễm trùng
mưng mủ, bây giờ còn hôn mê bát tỉnh.
Nếu cô ta về muộn một chút thôi thì Lý Ngọc Lan
chắc chắn sẽ mắt mạng.
Hạ Nghiên Nghiên cười lạnh, cô ta biết sớm muộn gì Hạ Tịch Quán cũng quay trở lại, không ngờ thủ
đoạn của cô lại sắc sảo như vậy.
Nhưng có sắc sảo đến mấy cũng không phải là đối
thủ của cô ta.
Vì trong tay cô ta có vương bài.
Hạ Nghiên Nghiên lấy di động ra, gọi cho một
người.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, sau
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu đó được nhận, giọng nói trầm thấp truyền cảm
vang lên: “Alo.”
“Lục tổng, đã lâu không gặp.”
Trong văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Lục thi, Lục Hàn Đình đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn hiên ngang, một tay đút túi quần, một tay nghe
máy.
Lục Hàn Đình nghe giọng nói hay như chim oanh của Hạ Nghiên Nghiên, vẻ mặt không chút thay
đổi, chỉ nhếch môi lạnh nhạt: “Tìm tôi có việc gì?”
“Lục tổng, anh còn nhớ, bảy năm trước, anh hứa
với tôi ba chuyện không?”
Lục Hàn Đình không nói gì, Hạ Nghiên Nghiên trước giờ vẫn thành thục siết chặt di động theo bản năng, cô ta vừa sợ hãi lại vừa cực kỳ ái mộ
con người cao ngạo này.
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu Mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta đều không thể khống
chế được trái tim đập nhanh của mình, nhất là những khi anh trầm mặc như vậy, thâm trầm khó đoán, khiến cô ta không biết anh đang suy nghĩ
chuyện gì.
“Lục tổng, anh đã làm chuyện thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện thứ hai, Hạ Thị Y Liêu của bố tôi
sắp phá sản, cần mọt số tiền đầu tư.”
Lục Hàn Đình: “Bao nhiêu?”
“120 triệu.” Hạ Nghiên Nghiên nhẹ nhàng nói ra
con só.
Mấy giây sau, Lục Hàn Đình nói: “Tôi sẽ bảo thư
ký làm.”
“Tít tít” Lục Hàn Đình cúp máy luôn.
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu Trong văn phòng tổng giám đốc, Lục Hàn Đình
quay lại nhìn qua thư ký tử nhân Nghiêm Nghị: “Thư ký Nghiêm, 120 triệu, cô làm đi.”
Nghiêm Nghị biết con gái Hạ Nghiên Nghiên của Hạ gia, được gọi là thiếu nữ thiên tài, đệ nhát tiểu
thư của Hải Thành, khá là ưu tú.
Nhưng đó là trước kia, từ khi Hạ Tịch Quán quay về, Nghiêm Nghị cảm thấy Hạ Tịch Quán lộng lẫy,
chói mắt hơn Hạ Nghiên Nghiên nhiều.
“Giám đốc.”
Nghiêm Nghị nói cẩn thận: “Phu nhân sẽ nhanh chóng biết chuyện này, phu nhân rất ghét Hạ gia, rất ghét Hạ Nghiên Nghiên, bây giờ anh đầu tư 120 triệu là giúp kẻ thù của phu nhân, bên phu
nhân thế nào bây giờ?”
Chương 94: Anh Cho Cô Ta Một Trăm Hai Mươi Triệu Lục Hàn Đình nhấp môi, anh biết một khi đầu tư
120 triệu thì Lục phu nhân của anh sẽ nhanh chóng biết tin, nhưng anh nợ Hạ Nghiên Nghiên
một mạng.
Khoảng bảy năm trước, Hạ Nghiên Nghiên từng
cứu anh trong trời đông bão tuyết!
Chương 95: Có Vấn Đề Rồi
Hạ Nghiên Nghiên cứu anh, anh cho Hạ Nghiên Nghiên một miếng ngọc bội, sau đó, Hạ Nghiên Nghiên cầm miếng ngọc bội đó tới tìm anh, anh
hứa hẹn cô ta ba chuyện.
120 triệu, chuyện thứ hai.
Hạ Tịch Quán chơi với Tiểu Viên Viên một lát, Wechat của cô chợt vang lên, Diệp Linh nhắn: “Xem Weibo.”
Hạ Tịch Quán mở Weibo ra, hot search bùng nỗ: “Lục thị đầu tư 120 triệu cho Hạ Thị Y Liêu.”
Trên thực tế, không chỉ Weibo, đầu đề các báo giải trí, tài chính kinh tế đều đã bùng nỗ tin tức này, cả giới thượng lưu của Hải Thành đều chấn động, Tổng giám đốc Lục thị đầu tư 120 triệu cho Hạ Thị
Vì sao đầu tư, đương nhiên vì con gái Hạ gia mới
du học về nước, Hạ Nghiên Nghiên.
Lục thị là đệ nhất hào môn của Hải Thành, khá là bí ân, giám đốc Lục thị lại càng là một sự tồn tại
truyền kì mà chưa tòa báo nào chụp được.
Bây giờ, giám đốc Lục thị vung tiền vì người đẹp,
đúng là giai thoại nhân gian.
Tin tức này huyên náo tràn lan, vị thiếu nữ thiên tài, đệ nhất tiểu thư Hạ Nghiên Nghiên lại trở
thành một vì sao lấp lánh.
Các fan của Hạ Nghiên Nghiên ăn mừng sung
Sướng.
“Không ngờ giám đốc Lục thị cũng quỳ trước váy
nữ thần Nghiên Nghiên của mị!”
Chương 95: Có Vấn Đề Rồi “Dùng 120 triệu cứu Hạ thị, nghênh đón nữ thần
Nghiên Nghiên, đúng là vô cùng mạnh tay!”
“Cái người ở nông thôn lên kia ơi, cả đời này cô
không với nổi Nghiên Nghiên đâu!”
Lúc này, ở Hạ gia, Hạ Chấn Quốc nhìn 120 triệu tăng thêm trong tài khoản, lập tức nằm ngây ra
ghế, cảm thấy mình đang mơ.
Lúc này, di động của ông ta vang lên, nhiều người
liên tiếp gọi tới muốn gọi nỗ máy ông ta.
“Hạ tổng, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng,
không thấy Thái Sơn, mong hợp tác.”
“Hạ tổng, đêm nay ông có thời gian không, tôi mời ông ăn cơm, ông có thể dẫn tiểu thư Nghiên Nghiên theo không?”
c2
Chương 95: Có Vấn Đề Rồi chúng tôi không sánh nổi.”
Những giám đốc này vốn đã trở mặt với Hạ Chắn Quốc, nhưng bây giờ bọn họ lại gọi tới a dua nịnh
bợ, nâng Hạ Chấn Quốc lên mây.
Hạ Chán Quốc cảm thấy bản thân lên tới đỉnh cao,
lâng lâng.
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên đi tới: “Bố.”
Hạ Chấn Quốc nhanh chóng đứng dậy, nhìn Hạ Nghiên Nghiên giống quốc bảo, hỏi đầy khó tin: “Nghiên Nghiên, Lục tổng cho con 120 triệu thật
sao?”
“Vâng.” Hạ Nghiên Nghiên gật đầu.
Hạ Chắn Quốc hít một hơi, đời này, ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ có liên hệ với nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành, lúc ở bệnh viện, Hạ Nghiên Nghiên nói cô ta sẽ lo chuyện Hạ Thị Y
Chương 95: Có Vấn Đề Rồi Liệu, lúc đó, ông ta còn thấy hoài nghi.
Không ngờ cô con gái này của ông ta không chỉ
ưu tú mà còn có thể với cao.
“Nghiên Nghiên, con quen Lục tổng kiểu gì, Lục
tổng thích con à?”
Hạ Nghiên Nghiên cười nhẹ nhàng, nói thần bí: “Bố, bố không cần xen vào chuyện con và Lục Tổng, bố chỉ cần biết, con sẽ gả cho Lục Hàn
Đình, làm Lục thiếu phu nhân.”
Hạ Chấn Quốc gần như ngước nhìn Hạ Nghiên
Nghiên.
Hạ Nghiên Nghiên đổi đề tài: “Bố, bố nghĩ chuyện ly hôn thế nào rồi?”
“Không ly hôn!”
Hạ Chắn Quốc vung tay: “Nghiên Nghiên, bố nghe con hêt!
Trong U Lan Uyên, Diệp Linh lại nhắn Wechat tới, nhiều năm rời, ít khi thấy Diệp Linh kích động như
vậy: “Quán Quán, đọc chưa?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy tay mình hơi lạnh, cô gả thay tới U Lan Uyễn, cũng không cố ý hỏi thăm thân phận Lục Hàn Đình.
Trong thời gian này, cô bận bóc phốt vả mặt, không chú ý tới chuyện này, dù sao cô cũng nói mình muốn quán xuyến cả trong cả ngoài, muốn độc lập tự chủ, không muốn mượn quyền mượn
thế của anh, nhưng bây giờ, có vấn đề rồi.
Hạ Tịch Quán không ngốc, mọi hành động của Lục Hàn Đình đều có khí thế của người đứng đầu thương giới, cô cũng từng thấy máy giám đốc theo
anh chơi bài, thư ký tư nhân của anh, giám đốc
Chương 95: Có Vấn Đề Rồi PR Hoa Dung đều gọi anh là “giám đốc”.
Trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, giống như hôm đó cô nói chuyện với
Diệp Linh, anh cũng họ “Lục”.
Thân phận của anh rõ như ban ngày.
Lục Hàn Đình chính là vị giám đốc Lục thị bí ẩn điệu thấp trong truyền thuyết, là đệ nhất hào môn có thể một tay che trời ở Hải Thành, là vị họ “Lục”
dùng 120 triệu chào đón Hạ Nghiên Nghiên trở về
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao?
Hạ Tịch Quán chỉ à một tiếng đáp lại.
Diệp Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Quán Quán, cậu còn à cái gì chứ, nói đi, tớ biết gì đều
nói rồi, cậu biết gì cũng nói ra đi.”
Hạ Tịch Quán: “Ừ.”
Diệp Linh: “Lục tổng tên thật là Lục Hàn Đình.”
Hạ Tịch Quán: “Lục tiên sinh cũng tên là Lục Hàn Đình.”
Diệp Linh: “…”
Qua mấy giây, Diệp Linh lại nhắn tin tới, lời ít ý nhiều: “Ba năm trước, Hạ Nghiên Nghiên là người Hoa duy nhát được bước vào Thánh Lê Viện của
nước F, biết vì sao không, tớ nghe nói là tự tay Lục
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? tổng Lục Hàn Đình đưa cô ta vào đấy.”
“Ba năm sau, Hạ Nghiên Nghiên về nước, Lục tổng Lục Hàn Đình liền ném ra 120 triệu lập tức tạo nên giai thoại, khiến cho Hạ Chấn Quốc phải
từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan.”
“Ba năm trước tự mình đưa Hạ Nghiên Nghiên xuất ngoại, ba năm sau liền vung ra 120 triệu đón cô ta trở về, Hạ Nghiên Nghiên quả thực đã trở thành người phụ nữ khiến cho đàn ông tình nguyện vì mình mà chinh phục thế giới, Lục Hàn Đình chính là dũng sĩ áo giáp nguyện vì cô ta mở
mang bờ cõi.”
Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán khẽ cụp xuống, cô không nghĩ tới Lục Hàn Đình với Hạ Nghiên Nghiên lại có quan hệ với nhau. Xem ra Lục Hàn
Đình là một lá bài trong tay Hạ Nghiên Nghiên.
Diệp Linh vô cùng tức giận, Hạ Nghiên Nghiên
chẳng những có thể toàn thây thoát ra khỏi vụ của
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? Lý Ngọc Lan, trở thành một đứa con hiếu thuận
được mọi người khen ngợi, bây giờ 120 triệu kia càng khiến cho giá trị của Hạ Nghiên Nghiêm tăng
thêm một bậc.
Trọng điểm là, người đàn ông ném ra 120 triệu này
lại là người chồng mới cưới của Quán Quán.
Diệp Linh: “Quán Quán, cậu vẫn còn à được?”
Hạ Tịch Quán trả lời: “Linh Linh, cậu đừng tức
giận, chuyện này rất đơn giản mà.”
Diệp Linh: “Đơn giản chỗ nào?”
Hạ Tịch Quán: “Ngoại trừ mấy anh em cùng với người thân của Lục Hàn Đình, hiện tại không có ai
biết anh ấy chính là chủ nhân của U Lan Uyễn.”
Diệp Linh: “Cho nên?”
Hạ Tịch Quán: “Cho nên tất cả mọi người đều
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? không biết tớ gả cho Lục Hàn Đình. Như vậy đi, tớ
sẽ đi tìm Lý Ngọc Lan, nói với bà ta rằng vốn dĩ đã có một cơ hội lớn bày ra trước mặt, con gái cưng của bà ta vốn có thể gả cho Lục Hàn Đình, nhưng không may bà ta lại đẩy tớ đi gả thay, đoán chừng Lý Ngọc Lan vừa nhặt về được nửa cái mạng sẽ
tức mà chết.”
Hạ Tịch Quán: “Tiếp đó tớ sẽ đi tìm Hạ Chấn Quốc, nói cho ông ta biết, 120 triệu này là tiền gì, mau lấy đi mà giải cứu cho Hạ thị, một nửa giang sơn này của Lục thị vốn cho ông, vì ông là nhạc phụ đại nhân của Lục Hàn Đình, nhưng đứa con gái mà ông không thích nhất này cũng không hề
muốn nhận ông làm ba, thật đáng tiếc.”
Hạ Tịch Quán: “Cuối cùng tớ sẽ thu thập Hạ Nghiên Nghiên, tớ cũng không cần đích thân đi gặp mặt cô ta, chỉ cần bảo luật sư làm đơn kiện, lấy danh nghĩa của Lục phu nhân thu hồi lại tất cả tài sản chung của hai vợ chồng, hạn cho cô ta
trong vòng ba ngày phải phun ra được 120 triệu,
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? một chút cũng không thể thiếu.”
Hạ Tịch Quán: “Linh Linh, những chuyện này đều rất đơn giản, tớ có thể dễ dàng phá vỡ mộng đẹp của bọn họ, khiến cho giai thoại biến thành trò
cười.”
Diệp Linh đầu bên kia trầm mặc máy giây, sau đó gửi qua một tin: “Quán Quán, có bản lĩnh thì cậu
làm đi, đừng ở chỗ tớ khua môi múa mép.”
Hạ Tịch Quán giật giật khóe môi.
Diệp Linh hết giận hỏi: “Quán Quán, cậu thật sự
thích Lục tiên sinh à2?”
Hạ Tịch Quán chưa trả lời.
Một lúc sau, Diệp Linh lại nhắn tới: “Tối nay tới
đón tớ nha, tớ về Hải Thành rồi.”
Hạ Tịch Quán sửng sốt một chút, không nghĩ tới
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? cô ấy lại quay về nhanh như vậy, hai ngày trước
lúc ở Tam Á còn nói là muốn chờ thêm mấy ngày
nữa.
Hạ Tịch Quán: “Sao lại về sớm như vậy?”
Diệp Linh: “Sợ cậu bị bắt nạt đấy, Quán Quán ngốc nghếch, dù cậu có thể học một chút bản sự đối phó với Hạ Nghiên Nghiên, nhưng cô ta còn
cặn bã hơn nhiều.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán không khỏi ấm áp những năm này mặc kệ là chuyện tốt xấu gì xảy ra, cô
đều có người bạn thân thiết này ở bên cạnh.
Cảm giác này thật tt.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói từ ái của lão phu nhân truyền tới: “Quán
Quán.”
Hạ Tịch Quán vội đặt điện thoại xuống chạy ra mở
Chương 96: Quán Quán, Cậu Thật Sự Thích Lục Tiên Sinh Sao? cửa, lão phu nhân đứng ở bên ngoài, trong ngực
ôm một túi lớn, bên trong là các loại đồ ăn vặt mà con gái đều thích: “Quán Quán, bà nội mua một ít đồ ăn vặt cho cháu, lại không biết cháu thích ăn cái gì, liền mỗi thứ lấy một ít, nghe nói thời điểm tâm trạng không tốt thì nên ăn vặt xem phim,
chúng ta cũng thử một chút xem sao?”
Nhìn nụ cười hiền lành yêu thương của lão phu nhân, hốc mắt Hạ Tịch Quá không khỏi đỏ lên, cô không biết bà nội của Lục Hàn Đình, Lục lão phu nhân sống ở U Lan Uyễn này là ai, cô chỉ biết, lão
phu nhân thật sự rất yêu thương cô.
Chương 97: Cho Anh Hôn Một Cái
Hạ Tịch Quán hồi nhỏ đã từng bị phản bội, mắt đi tất cả những người thân yêu, cho nên bây giờ cô rất quý trọng những người bên cạnh mình, ví dụ
như Diệp Linh, Lục lão phu nhân…
Hạ Tịch Quán vui vẻ ôm lấy đống đồ vặt, sau đó kéo tay lão phu nhân: “Vâng bà nội, chúng ta cùng
xem TV vừa ăn vặt đi.”
Hôm nay Lục Hàn Đình về sớm, người giúp việc ra mở cửa biệt thự, lúc Lục Hàn Đình đứng thay giày để đi vào phòng khách liền nhìn thấy Hạ Tịch
Quán đang ngồi xổm trên tắm thảm lông dê.
Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt thắt eo, bên ngoài khoác một chiếc áo lông nhung dệt kim hở cổ màu ngà, tà váy quy củ trùm kín đầu gối, hai
chân khép gọn sang bên, bộ dạng thanh thuần
Chương 97: Cho Anh Hôn Một Cái mềm mại.
Lúc này trong bàn tay nhỏ của cô đang cầm một
túi đồ ăn vặt, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV.
Lục lão phu nhân ngồi trên ghế salon: “Hàn Đình, hôm nay cháu về sớm thế, còn chưa tới sáu giờ.” “Bà nội, cháu về sớm với bà không tốt à?” Lục
Hàn Đình cởi cúc áo trên người xuống.
Lục lão phu nhân nhét một miếng khoai vào trong miệng: “Đừng có trêu bà nội, cháu về gặp Quán
Quán chứ gì?”
Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán, đôi mắt trong suốt kia cũng sáng lên nhìn sang phía anh. Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tịch Quán nhỏ nhẹ nói:
“Anh về rồi à?”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ.”
“Ò.” Hạ Tịch Quán giống như không còn gì muốn
Chương 97: Cho Anh Hôn Một Cái nói nữa, ánh mắt lại quay về chỗ cũ, nhưng cũng
không xem TV nữa, lông mi hơi khép xuống, cắn
một miếng khoai tây.
Lục Hàn Đình nện bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh cảm thấy bộ dạng cô ngồi ăn khoai tây chiên thật sự rất ngoan ngoãn, nhu thuận, khiến
cho trái tim của anh không khỏi mềm nhữn.
“Ăn cái gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi.
Hạ Tịch Quán lại ngước mắt lên: “Khoai tây chiên,
là bà nội mua đó, anh cũng muốn ăn?”
Lục Hàn Đình đương nhiên biết đây là khoai tây chiên, lúc tới gần anh đã ngửi được mùi vị thơm thơm ngọt ngọt của nó, vốn anh không hề cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt của con gái, nhưng
nhìn đồ ăn trong tay cô cũng khá ngon mắt.
Mày kiếm của Lục Hàn Đình khẽ nhéch lên: “Cho
anh nếm thử.”
Ánh mắt của anh rơi vào nửa miếng khoai bị cắn
dở trên tay cô.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn nếm miếng khoai trên tay cô, nhưng anh lại không muốn tự mình động thủ,
muốn cô đút cho.
Hạ Tịch Quán cũng hiểu ý anh, nhưng cô lại đem nửa miếng khoai đó nhét vào trong miệng mình, sau đó đầy túi đồ ăn vặt trong ngực mình sang cho anh: “Cho anh hết đáy.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình khẽ tối lại.
Lúc này, Lục lão phu nhân đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ăn: “Bà Ngô, bữa tối xong chưa, Quán Quán, mau tới ăn cơm thôi.”
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng Lục Hàn
Chương 97: Cho Anh Hôn Một Gái Đình đã đặt túi đồ ăn vặt xuống thảm, một tay đeo
đồng hồ giữ lấy gáy của cô kéo vào trong ngực mình, khóe môi khẽ cong lên: “Sao vậy, không
muốn đút đồ ăn vặt cho anh?”
Hạ Tịch Quán duỗi tay ra chống vào ngực anh, cái đầu nho nhỏ lắc lắc: “Anh làm cái gì vậy, buông ra,
có người nhìn kìa, bà nội gọi em đi ăn cơm rồi.”
Trong phòng khách đúng là có người giúp việc nữ nhìn thấy một màn này, người đàn ông anh tuấn tài giỏi ôm lấy cô gái nhỏ nhắn thanh thuần trong ngực mình, hai người còn lôi lôi kéo kéo, có chút
mập mờ.
Người giúp việc nữ đỏ mặt vội vàng đi vào trong
phòng ăn.
Lục Hàn Đình vẫn không buông tay, cúi đầu xuống, nhích gần về phía mặt cô: “Vậy thì hôn anh
một cái đã.”
Chương 98: Anh Đã Có Lục Phu Nhân
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực vừa rút lui, yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động vài cái, sau đó giơ tay
cởi cúc áo sơ mi.
Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn giống tối hôm qua, bế cô về phòng, kéo rèm
xuống, đề cô lên đùi mình mà hôn thắm thiết.
Lúc này giọng của Hạ Tịch Quán vang lên: “Bà nội, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu, cháu có một người bạn thân hôm nay mới về, lát nữa cháu
phải tới sân bay đón cậu ấy.”
Lục lão phu nhân lập tức nói: “Được thôi Quán Quán, vậy bà bảo lái xe đưa cháu đi, nếu như bạn cháu không ngại thì cứ tới đây ở hai ngày với cháu
cho vui.”
“Vâng bà nội, tâm ý của bà cháu sẽ truyền lại.”
Chương 98: Anh Đã Có Lục Phu Nhân Lúc này Lục Hàn Đình đi qua, tay cầm chìa khóa
xe: “Anh đưa em tới sân bay.”
“Không cần đâu…” Hạ Tịch Quán định cự tuyệt.
Lục Hàn Đình liền nhìn cô một cái.
Hạ Tịch Quán không muốn biểu lộ cảm xúc khác thường hoặc cãi nhau trước mặt bà nội, tính tình cường thế của anh nói đưa thì nhất định sẽ phải
đưa, cô không thể kiên trì tiếp được.
“Ừ, vậy em cảm ơn.”
Sau khi hai người đi, quản gia Phúc thì thầm nói: “Lão phu nhân, tôi thấy hôm nay thiếu gia với thiếu
phu nhân hơi là lạ.”
Lục lão phu nhân cầm đũa, nhìn bác Phúc một chút:. “Ông nhìn
đi, đêm nay Quán Quán không về, chờ thiếu gia
nhà ông đi tìm vợ thôi.”
Chương 98: Anh Đã Có Lục Phu Nhân
Bác Phúc nhìn Lục lão phu nhân cười trên nỗi đau
của người khác: “Bà là bà nội của cậu ấy mà?”
Hạ Tịch Quán bước lên chiếc xe Rolls-Royce của
anh, ngồi ở ghề lái phụ.
Chiếc xe sang trọng chậm rãi hòa mình vào dòng xe cộ phồn hoa tấp nập Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, buổi tối ở Hải Thành thật
đẹp.
Lúc này Lục Hàn Đình mới mở miệng: “Có phải em vì chuyện 120 triệu kia mà tức giận với anh không?”
“Không phải đâu, tiền là do anh kiếm, em có góp được chút sức nào, càng không có quyền can
thiệp vào việc sử dụng của anh.”
Chương 98: Anh Đã Có Lục Phu Nhân “Nếu như anh nói giữa anh với Hạ Nghiên Nghiên
không hề xảy ra chuyện gì, anh cũng không hề quen biết cô ta, chỉ mới gặp máy lần, thì em có tin
hay không?”
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn sang phía Lục Hàn Đình đang lái xe: “Lục tiên sinh, ý anh muốn nói cho em biết là mị lực của Hạ Nghiên Nghiên rất lớn, hay là em nên chê anh là kẻ ngốc nhiều tiền,
ném ra 120 triệu mà vẫn chưa được lên giường.”
Đôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình khẽ lạnh xuống, giọng nói trầm thấp răn đe: “Lục phu nhân, em có thể tức giận, hờn dỗi với anh, nhưng đừng có nói lung tung, anh muốn lên giường với ai em không
phải không biết.”
Hạ Tịch Quán xoay đầu lại, không nhìn anh nữa.
Chương 98: Anh Đã Có Lục Phu Nhân Chiếc xe xa hoa lại rơi vào yên tĩnh.
Lục Hàn Đình tiếp tục nói: “Hạ Nghiên Nghiên đã từng cứu anh, anh đã đồng ý với cô ta ba chuyện, đầu tiên là đưa cô ta vào Thánh Lê Viện nước F,
chuyện thứ hai là bơm tiền 120 triệu cho Hạ thị.”
Hạ Tịch Quán vén lọn tóc sang bên tai, sau đó môi đỏ khẽ cong lên trào phúng: “Nói như vậy, chỉ cần là yêu cầu của Hạ Nghiên Nghiên thì anh sẽ không cự tuyệt à. Ơn cứu mạng mà, cũng dễ hiểu, chẳng qua nếu như ngoài dự đoán, yêu cầu thứ ba của Hạ Nghiên Nghiên là muốn anh cưới cô ta thì
sao?”
Lục Hàn Đình nhìn đường cong nửa bên mặt thanh tú của cô: “Anh đã có Lục phu nhân rồi, làm sao lại cưới được nữa, hay là em lại muốn tặng anh cho người phụ nữ khác, không cần anh nữa thế?”
Chương 99: Đều Là Chuyện Quá Khứ
Anh nói là “lại”.
Hạ Tịch Quán nhớ tới chuyện lần trước suýt thì hai người trở mặt, khi đó cô còn chưa biết anh có dính líu tới Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên là
người mà cô ghét nhất.
Hạ Tịch Quán cụp mi xuống: “Hạ Nghiên Nghiên
cứu anh như thế nào?”
Cô vẫn rất hiếu kì, một kẻ như Hạ Nghiên Nghiên mà lại đi cứu người khác, đúng là mặt trời mọc
đằng tây.
Nhớ lại chuyện cũ bảy năm trước, tất cả ký ức của Lục Hàn Đình đều lùi về đêm tuyết năm đó, anh từ
đề đô tới, suýt chút nữa đã mất mạng ở đó luôn.
Hôm đó tuyết rất lớn, gió rét thấu xương, tứ chỉ
của anh cũng bị lạnh đến đông cứng, mí mắt càng
Chương 99: Đầu Là Chuyện Quá Khứ ngày càng nặng, lúc đó khi nhắm mắt lại, anh đã
cảm thấy sinh mệnh của mình đang từ từ tan biến,
anh sắp phải chết.
Thế nhưng nháy mắt sau đó, có một đôi tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy anh, bên tai vang lên giọng nói non nớt vừa khẩn trương lo lắng: “Anh ơi, anh sao
vậy? Anh mau tỉnh đi, đừng có ngủ.”
Có người đã đến ôm anh lại.
Khi đó anh rất muốn mở mắt ra để nhìn rõ cô bé trước mặt mình nhưng lại không thể nào mở nỗi. Mơ mơ màng màng cảm thấy cô bé đó tốn rất nhiều sức lực lôi anh tới một cái sơn động, mặc dù anh không mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ, cô bé đó đi nhặt củi khô nhóm lửa sưởi ấm, anh nằm trên một đống rạ, tay cô đặt lên trán anh,
lúc đó người anh đã lạnh như một hầm băng.
“Anh ơi, em sẽ không để anh chết đâu, anh nhất
định phải kiên trì, nếu anh mà chết thì người nhà
Chương 99: Đầu Là Chuyện Quá Khứ của anh sẽ rất đau khổ đáy.”
Sau đó, cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô lại chui
vào trong lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh.
Khi đó Lục Hàn Đình vừa mới hai mươi tuổi, là thời điểm từ giai đoạn thiếu niên bước sang đàn ông, anh vốn chưa từng ôm qua bắt kì người con gái nào, lúc này anh bỗng thấy tham lam hơi ấm từ trên người cô, đưa tay ôm cô vào ngực mình, đó là lần đầu tiên anh biết thân thể con gái lại mềm mại không xương như vậy, giống như được làm từ
nước.
Anh còn ngửi được một mùi hương trong trẻo của thiếu nữ trên người cô bé đó, chầm chậm háp dẫn
anh, khiến anh lâm vào mê muội.
Sau đó anh cũng qua khỏi, thoát khỏi nguy hiểm.
Đã nhiều năm như vậy nhưng Lục Hàn Đình vẫn
chưa từng quên đi sự việc đêm hôm đó, ngay lúc
Chương 99: Đều Là Chuyện Quá Khứ anh tuyệt vọng nhất đã có một đôi tay nhỏ bé cứu
vớt anh, bên ngoài trời đổ tuyết lớn phủ băng, bên trong lồng ngực anh cô gái nhu thuận mềm mại
đem từng hơi âm truyền sinh mệnh sang cho anh.
Sáng hôm sau, cô bé đó tỉnh dậy trước, nhìn thể lực suy yếu của anh nói: “Anh ơi, trời sáng rồi, chúng ta rời khỏi nơi này đi, những em không kéo nổi anh nữa, để em đi gọi người tới, anh đừng đi
đâu nhé.”
Một tay anh vội kéo lấy cổ tay nhỏ ấy, đem một khối ngọc bội bên người đưa cho cô, mặc dù lúc ấy anh vẫn không thể mở nổi mắt ra nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn kiên định nói rõ từng
chữ một: “Tôi sẽ đi tìm em.”
Cô bé đi ra ngoài rất nhanh liền gọi được người tới
cứu anh đưa đi.
Nhiều năm sau, Hạ Nghiên Nghiên cầm khối ngọc
Chương 99: Đều Là Chuyện Quá Khứ bội trong tay đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng nói:
“Anh ơi, rốt cuộc anh cũng tới, em vẫn luôn chờ
đợi anh.”
Ánh mắt của Lục Hàn Đình thu lại, kéo suy nghĩ của mình về thực tế, hiện tại Hạ Tịch Quán hỏi anh Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh như thế nào, Lục Hàn Đình khế mím môi lại: “Đều là chuyện quá
khứ rồi.”
Anh cũng không rõ với cô.
Chương 100: Cắn Anh Một Cái
Thật ra Hạ Tịch Quán cũng có thể lý giải được, Lục Hàn Đình xuất thân cao quý, được hưởng nền giáo dục cao cấp nhất, Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, ơn cứu mạng là không thể chối cãi, anh không thể nào từ chối yêu cầu mà Hạ Nghiên Nghiên đưa ra, đây là tu dưỡng tối thiểu của
người đàn ông.
Hạ Tịch Quán không tiếp tục truy hỏi, kỳ thật lúc hỏi tới vấn đề này cô đã hối hận rồi, bởi vì dù anh có nói
cái gì thì cô cũng đều không vui.
Đàn ông thông minh nên sơ lược lại
như anh ấy.
Huống hồ, ngoại trừ chỉ tiết chuyện cứu ra thì anh ấy cũng không hề giấu diếm cô bất cứ điều gì, kể cả việc đưa Hạ Nghiên Nghiên tới Thánh Lê Viện nước F cũng nói cho
cô biết. Thế nhưng mà…
Thời điểm con gái tức giận đều thích
cố tình gây sự kéo mọi chuyện vào
ngõ cụt, bây giờ trong đầu cô đều là chuyện Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, nếu đã thẳng thắn như thế thì vì sao những chỉ tiết kia lại không kế
cho cô2
Đàn ông mà cứ che che lấp lắp như
vậy nhất định là có mờ ám.
Hạ Tịch Quán thực sự không cách nào giữ được thái độ bình tính như trước, lúc này xe cũng đã dừng ở
trước cửa sân bay.
Hạ Tịch Quán không muốn ở đây
thêm một khắc nào nữa, tháo dây an
toàn, đưa tay kéo cửa chuẩn bị chạy
Xuống xe.
Lúc này Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, thân thể cao lớn ép tới, một tay nâng cằm cô
lên.
“Anh làm cái gì vậy, thả em ra, Linh Linh về rồi, em phải tới đón cậu ấy.”
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ra.
Lục Hàn Đình vẫn giữ chặt không buông: “Quán Quán, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong, chuyện
của Hạ Nghiên Nghiên anh đã nói rõ
rồi, giữa anh với cô ta không hề xảy ra chuyện gì khác, em đừng có tức
giận nữa được không?”
“Không được không được, Lục Hàn Đình, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Hạ Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ
những chuyện này đi.”
Lục Hàn Đình thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật
của anh, hai đầu lông mày liền nhíu
lại: “Lục phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Hạ Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để
người khác cướp mắt hay sao?”
“Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Hạ Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho
hai người.” Cô vừa nói cái gì? Lục Hàn Đình nghe xong liền tức
giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi
môi đỏ của cô.
Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô,
không cho cô nói tiếp nữa.
Vừa nãy khi ở trong phòng khách,
cô còn không cho anh hôn cô.
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Hạ Tịch Quán không ngừng trốn tránh, không muốn cho
anh hôn.
Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một
cái. Tê.
Lục Hàn Đình bị đau, lập tức buông
lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán lập tức bước ta khỏi ghế phụ, chạy thẳng không hề quay
đầu lại.
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế lái, đưa tay che đi đôi mắt hằn đỏ lên, thời điểm cô để cho anh hôn đã có thể muốn mạng người rồi, nhưng không cho anh hôn thì càng nguy
hiểm hơn.
Trên cánh tay săn chắc hiện lên một dấu răng nhỏ, lần này cô dùng rất nhiều sức, không hề đau lòng cho
anh.
Hạ Tịch Quán vừa đến sảnh chính của sân bay, chỉ liếc mắt đã nhìn
thấy Diệp Linh trong biển người.