Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán đã dâng lên tầng nước trong suốt, hàng mi nhỏ dài khẽ rung, bên trong nhanh chóng có nước mắt rơi xuống dưới.
Đây chính là ba năm của anh.
Thì ra cô rời đi ba năm nay, anh là như vậy vượt qua.
Đều nói Lục gia chuyên sinh ra người sỉ tình, năm đó là Lục Tư Tước, bây giờ là Lục Hàn Đình, bọn họ đều là người đàn ông chung tình một dạ với người mình yêu.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên, lòng bàn tay cô run rảy chậm rãi chạm vào vết sẹo nơi trái tim Lục Hàn Đình: “Xin lỗi, em thực sự… rất xin lỗi, nhưng về ba năm này, em có thể giải thích, em cũng rất muốn trở về thăm anh, thăm Dịch Dịch, nhưng em không về được, em…”
Lục Hàn Đình đầy bàn tay nhỏ của cô ra xa, anh khép đôi mắt đỏ tươi, lúc mở mắt ra trong đấy chỉ còn sót lại lạnh nhạt thờ ơ: “Hạ Tịch Quán, nếu như cô thực sự cảm thấy có lỗi, vậy tôi cần cô làm một chuyện ngay bây giờ.”
“Chuyện gì?”
“Bì Bì và Tinh Tinh đều là con của tôi, tôi muốn cô từ bỏ quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ, trao quyền đó cho tôi.”
Hai lỗ tai Hạ Tịch Quán ong ong, khiếp sợ lại mờ mịt nhìn anh, cô không rõ anh đang nói cái gì! Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán: “Làm sao, cô không đồng ý trao quyền nuôi dưỡng Bì Bì và Tỉnh Tinh cho tôi? Nói như vậy chúng ta chỉ có thể lên tòa án thôi, nhưng tát cả điều kiện của tôi đều hơn cô, bên người cũng không có người phụ nữ nào, ngược lại cô, bây giờ còn là Cửu Lăng Vương phi, cho nên tôi nhất định sẽ có được quyền nuôi dưỡng Bì Bì và Tỉnh Tỉnh.”
“Nếu như cô chủ động buông tha, giữa chúng ta cũng không cần huyên náo khó coi như vậy, xem như nễể mặt mũi của con, tôi sẽ cho cô bồi thường hậu đãi.”
Hạ Tịch Quán cả người đều hóa đá, anh bây giờ là muốn… đoạt con với cô?
Anh chỉ cần con, không cần cô nữa, phải không?
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Em không thể đưa con cho anh được, con là toàn bộ của em.”
Lục Hàn Đình đột nhiên nheo lại cặp mắt hẹp nguy hiểm: “Hạ Tịch Quán, vậy chúng ta bây giờ chính là không thể giải quyết bằng lời rồi?”
Nói xong Lục Hàn Đình đứng dậy xuống giường, anh từ trên cao liếc Hạ Tịch Quán : “Vậy cô chờ hàm luật sư đi!
Quyền nuôi dưỡng con đã định là của tôi rồi.”
Anh xoay người rời đi.
Thế nhưng một giây kế tiếp một bàn tay nhỏ bé duỗi tới, Hạ Tịch Quán đột nhiên kéo lại bàn tay của anh.
Bước chân Lục Hàn Đình dừng lại, anh rũ mắt nhìn cô, chỉ thấy Hạ Tịch Quán ngẳng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nanh nhìn anh, cô nhẹ giọng nói: “Lục Hàn Đình, giữa chúng ta có phải hay không… không trở về được nữa?”
Trái tim Lục Hàn Đình rất đau, như là một thanh đao nhọn đâm vào xoắn lấy trái tim anh, làm cho anh mỗi một lần hít thở đều đau đớn, nhìn bờ vai gầy của cô, viền mắt hồng hồng, dáng vẻ thương tâm ấy, anh đã muốn ôm cô thật chặt, sau đó đặt cô dưới thân thể của mình, dùng lửa tình nhiệt liệt ấy tới đáp cô, anh muốn cô!
Anh cho tới bây giờ đều không thể cự tuyệt cô.
Nhưng, nghĩ đến ba năm chia lìa, quyết định tuyệt tình của của cô, Lục Hàn Đình liền cứng đờ không động, mấy giây sau, anh từng chút một rút tay mình khỏi tay cô, sau đó đáp: “Kể từ lúc cô rời khỏi tôi vào ba năm trước, giữa chúng ta đã không quay về được nữa rồi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Anh phải mau rời khỏi nơi đây, bởi vì anh sợ chính mình ở: thêm một giây nữa sẽ không còn cách nào cự tuyệt cô.
Anh càng sợ cô nói thêm câu nào, chỉ cần cô nói thêm câu nữa, chỉ sợ anh sẽ gật đầu, cô nói cái gì chính là cái đó, anh đêu nghe cô.
Lục Hàn Đình đi, đi thật rồi, Hạ Tịch Quán nhìn thân ảnh mạnh mẽ của anh biến mắt trong tầm mắt của mình, toàn thân cô mềm nhữn, dường như tất cả khí lực trên người đều bị hút hết, hàng mi nhỏ dài run rấy, từng giọt lệ nóng bỏng lăn dài.
Chương 1286:
Anh thực sự không cần cô nữa.
Kỳ thực cô thực sự có thể giải thích, ba năm nay không phải cô không muốn trở về, mà là không thể trở về, sau khi cô ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam thai liền lâm vào ngủ say.
Một khắc cô thức tỉnh kia đã nôn nóng đã trở về, trở về Đề Đô, thăm anh, thăm Dịch Dịch của cô.
Nhưng là những lời này cô căn bản không kịp nói ra khỏi miệng, anh đã không muốn nghe, hơn nữa, anh đã xử cô tử hình.
Anh và cô thực sự đã kết thúc rồi u?
Lệ đã phủ mờ ánh nhìn, Hạ Tịch Quán khóc không thành tiếng.
Lục Hàn Đình một đêm không ngủ, trằn trọc, vừa nghĩ tới anh đã là bố của ba đứa con, anh thật sự hưng phấn không ngủ được.
Gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán vẫn còn xoay quanh trong đầu anh, nhớ tới tối hôm qua cô mềm yếu kéo tay anh, hỏi anh có phải hai người đã không về được, anh liền có chút hối hận, anh thừa nhận mình đã hối hận từ chối cô.
Lục Hàn Đình hận cô, nhưng càng hận chính mình, cô lần nữa thương tổn anh, nhưng anh vẫn là yêu cô, dung túng cô, thời thời khắc khắc cô đều ảnh hưởng đến tâm tình của anh, làm cho anh nhớ mãi không quên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hàn Đình rời giường xuống lầu, từ rất xa đã nghe được tiếng cười của Bì Bì và Tinh Tinh, toàn bộ biệt thự thoang thoảng mùi sữa thơm.
Lục Hàn Đình đi tới, lập tức liền thấy Hạ Tịch Quán, sớm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy liền, bên ngoài đeo tạp dề hoa, cô nướng bánh quy ngọt cho các con.
Tiểu Tinh Tinh mặc váy công chúa vây quanh mẹ mình, còn vui vẻ vỗ tay: “Wow, mẹ làm bánh quy ngọt xong rồi, xinh quá thơm quá.”
Tiểu Bì Bì cầm một khối bánh quy ngọt nếm thử một miếng, Tiểu Tinh Tinh non nớt hỏi: “Anh ơi, ăn ngon không a *Ừ, ngon lắm.” Tiểu Bì Bì cầm bánh quy ngọt làm trong tay đưa tới, đút Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh cắn một cái, lại đem bánh quy còn dư lại đút tới trong miệng Hạ Tịch Quán: “Mẹ, mẹ cũng ném thử đi, thật sự rất ngon đó ạI”
Lục Hàn Đình nhìn hình ảnh ba mẹ con đang chia sẻ miếng bánh, hình ảnh đó ấm áp lại tươi đẹp.
Tất cả thời gian dường như yên tĩnh tại khoảnh khắc đó, hiện tại tia nắng ban mai xuyên qua cọ cửa sổ tiến đến, tỏa ra một mảnh ấm áp vàng óng ánh. Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào Hạ Tịch Quán, cô xõa mái tóc dài đen nhánh, lọn tóc dài ở má bị dịch đến rồi sau tai, lộ ra vành tai trắng như tuyết và gò má hồng của cô, cô dịu dàng nhìn bọn nhỏ, đôi môi đỏ bừng ôm lấy nụ cười yêu kiều, hình ảnh này thẳng tắp xông vào đáy mắt anh.
Lục Hàn Đình cảm thấy trong lòng bị nhét tràn đầy, mềm mại lại đầy ắp, cuộc đời của anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra anh đầu tiên, Tiểu Tinh Tinh mềm mại kêu lên: “Bồ ơi…”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, cũng nhìn tháy Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen quần tây cùng màu, đồ Sộ cao ngắt, ống tay áo áo sơ mi quán lên mấy vòng, lộ ra cánh tay bền chắc và chiếc đồng hồ sang trọng, người đàn ông hơn ba mươi tuổi lộ ra mị lực không cách nào diễn tả thành lời.
Nghĩ đến tối hôm qua, đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe lên vài phần ảm đạm, cô thõng hàng mi nhỏ dài xuống, không nhìn anh.
Cô lại không nhìn anh.
Vừa rồi cô chỉ liếc mắt anh.
Lục Hàn Đình chau mi tâm anh khí, mơ hồ có chút không vui, anh vững vàng đi lên trước, hôn lên mặt Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, chào buổi sáng.”
“Bố, chào buổi sáng ạ…” Tiểu Tinh Tinh vui vẻ nói.
Lúc này Tiểu Bì Bì nhìn Lục Hàn Đình, rồi lại nhìn Hạ Tịch Quán, cậu đã mẫn cảm nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người này, ôi, xem ra con đường tình cảm giữa bố mẹ hết sức nhập nhô khó đi rồi, cậu còn nhỏ vậy mà người cuối cùng là chịu đựng hết thảy, đau đầu phiền não quá đi mắt.
Chương 1287:
Tiểu Bì Bì thở dài một cái, sau đó cắt tiếng chào hỏi: “Hello chú đẹp trai.”
Lục Hàn Đình vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, con gọi bố là gì?”
Tiểu Bì Bì nhanh chóng sửa lời: “Bồ ạ…”
“Gọi một tiếng nữa.”
“Bồ…”
Lục Hàn Đình câu môi mỏng, anh dùng lực ôm Tiểu Bì Bì một cái.
“Bố, sáng sớm mẹ đã làm bánh quy ngọt cho bọn con đó, bánh quy ăn ngon lắm, mẹ, mẹ mau đút cho bố ăn đi ạ.”
Tiểu Bì Bì ngây thơ nói.
Hạ Tịch Quán đột nhiên bị cue(*): “…”
(*) Cue: Là một từ mạng, ý chỉ việc thình lình bị nhắc tới vào một chuyện không liên quan đến bản thân.
Tiểu Bì Bì lại bảo cô đút Lục Hàn Đình ăn bánh quy!
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ hoan hô nói: “Đúng đó đúng đó, mẹ, bánh mẹ làm ngon mà, mẹ đút bô ăn đi…”
Nhìn nụ cười ngây thơ của bọn nhỏ, Hạ Tịch Quán lúng túng đứng tại chỗ, cô không đành lòng cự tuyệt con, nên ngước mắt nhìn về phía Lục Hàn Đình, dùng ánh mắt ám chỉ anh.
Lục Hàn Đình dĩ nhiên là hiểu được ánh mắt của cô, nhưng anh giả bộ không biết, mà cụp mắt nhìn thoáng qua bánh quy, sau đó gật đầu: “Nhìn ngon thật đáy.”
“Đúng đó bó…” Tiểu Tinh Tinh cười nói.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lúc này Tiểu Bì Bì ngoẹo đầu nhỏ nghi hoặc: “Áy, mẹ, sao mẹ còn chưa đút bố ăn?”
Hạ Tịch Quán bị tả hữu tắn công: “…”
Hạ Tịch Quán chỉ đành cầm bánh quy lên, đút tới bên khóe môi Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mở miệng, nuốt bánh vào.
Đôi môi mỏng hơi lạnh mà mềm dẻo như có như không từng cọ qua lòng bàn tay cô, Hạ Tịch Quán cả kinh, nhanh chóng rút tay mình về, vành tai trắng như tuyết của cô lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng đỏ ửng.
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng, hệt như một đóa hồng đỏ yêu kiều, thật kỳ quái, anh không hề thích ăn đồ ngọt, món ngọt duy nhất anh vui vẻ ăn chính là… cô, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy miếng bánh quy trong miệng cũng ngon đến lạ.
Lúc này người làm nữ đi ra cung kính nói: “Tiên sinh, bữa sáng đã xong, có thể ăn điểm tâm rồi ạ.”
Hạ Tịch Quán cảm giác mình ở lại chỗ này hơi xấu hổ, cô tháo tạp dề xuống, nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Em còn có việc, đi trước nhé…”
Cô phải đi.
Lục Hàn Đình nhanh chóng mím môi mỏng, không vui nói: “Cô muốn đi đâu, lẽ nào cô còn chẳng có thời gian lưu lại bồi bọn nhỏ ăn chung bữa ăn sáng à?”
Cô không phải ý này.
Không phải anh muốn cùng cô cạnh tranh quyền nuôi dưỡng sao, cô còn tưởng anh không hoan nghênh cô ở lại chỗ này.
Lục Hàn Đình thật sự hối hận, xem ra đêm qua anh nói quá nặng, anh hiện tại có chút chùn bước rồi, cô không dám lên trước một bước, anh ngại mặt mũi cũng không muốn chủ động, không muốn quá dung túng cô, cho nên cục diện bây giờ có hơi lúng túng.
*“Lẽ nào cô không muốn gặp Lục Thần Dịch, đêm qua Lục Thần Dịch gọi điện thoại cho tôi, nó rất không vui, còn hỏi tôi vì sao ba năm nay cô không trở về nhìn lầy nó một lần.”
Lục Hàn Đình nói chuyện của Tiểu Lục Thần Dịch.
Cái gì?
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt lại, trái tim quặn đau, Dịch Dịch của cô, cô không muốn tổn thương Dịch Dịch nhất, nhưng cô biết khi thân thế thật sự lộ ra, người tổn thương đầu tiên chắc chắn là Dịch Dịch.
“Dịch Dịch bây giờ đang ở đâu, em đi gặp Dịch Dịch ngay.”
Hạ Tịch Quán lo lắng nói.
Thấy cô không muốn đi nữa, sắc mặt âm trầm không vui của Lục Hàn Đình lúc này mới hòa hoãn một chút: “Chúng ta ăn sáng trước đã, sau khi ăn xong chúng ta cùng đi gặp Lục Thần Dịch, như vậy tốt hơn.”
Chương 1288:
Hạ Tịch Quán chỉ có thể gật đầu: “Tốt.”
Một nhà bốn người ăn chung bữa sáng, khẩu vị Hạ Tịch Quán không tốt lắm, cô rất lo lắng cho Dịch Dịch, hận không thể hiện tại chắp cánh bay đến cạnh Dịch Dịch.
Nhìn dáng vẻ cô sốt ruột lo lắng, trái tim cứng rắn của Lục Hàn Đình từ từ mềm mại, đã từng là thiếu nữ nay đã thành mẹ của con anh, về sau bọn họ còn có thể cùng nhau đối mặt các vấn đề của con cái, cùng nắm tay nhau, cùng già đi.
“Tôi lấy văn kiện, cô đứng ở đây chờ tôi.” Lục Hàn Đình nói.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Vậy anh nhanh một chút.”
Lục Hàn Đình đi lên thư phòng trên lầu.
Hạ Tịch Quán nghe lời đứng tại chỗ đợi, lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô vang lên, tin nhắn tới.
Là… Thượng Quan Mật Nhi gửi.
Thượng Quan Mật Nhi lại vào lúc này gửi tin nhắn, Hạ Tịch Quán đột nhiên có dự cảm rất xấu, cô mở tin nhắn ra.
Tin nhắn rất đơn giản Lục Thần Dịch ở trong tay tao, mày một mình qua đây!
Phía dưới còn kèm một tắm hình, là ảnh chụp của Tiểu Lục Thân Dịch, cậu bị Thượng Quan Mật Nhi trói lại, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng còn có một chút vết thương.
Hạ Tịch Quán hít vào một ngụm khí lạnh, Dịch Dịch rơi vào tay Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi bảo cô đến một mình.
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn thư phòng trên lầu, sau đó xoay người, trực tiếp chạy ra ngoài, cô đi.
Cô một mình đi cứu Dịch Dịch rồi!
Đợi Lục Hàn Đình từ trong thư phòng lúc đi ra đã không thấy Hạ Tịch Quán nữa, trong đại sảnh rỗng tuếch, tìm không thấy cô.
“Người đâu!” Lục Hàn Đình trầm giọng mở miệng.
Người làm nữ nhanh chóng chạy ra: “Tiên sinh, ngài có gì phân phó?”
Bây giờ sắc mặt Lục Hàn Đình rất khó coi, khuôn mặt tuần tú âm trầm có thể nặn ra nước: “Hạ tiểu thư đâu, cô ấy đi đâu rồi?”
Người làm nữ cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương trên người anh tỏa ra, sợ đến không dám thở mạnh: “Hồi tiên sinh, Hạ tiểu thư… vừa rồi đã đi rồi.”
Cô đi rồi.
Đi một mình.
Anh vốn định mang cô củng đi tìm con, nhưng cô lại một lần nữa bỏ anh lại, bỏ con trai lại, một mình đi rồi.
Trong lồng ngực to lớn của Lục Hàn Đình nhanh chóng dâng lên lệ khí, anh nhắc chân, một cước đạp ngã một cái ghế.
Rầm, một tiếng, cái ghế bị đạp đến nút.
Lục Hàn Đình một tay chống nạnh, há miệng thở dốc, Hạ Tịch Quán! Anh thực sự hận không thể bóp chết người phụ nữ này!
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa biệt thự vang lên, bên ngoài có người đang gõ cửa.
Là ai2 Người làm nữ run sợ chạy đi mỏ rộng cửa, ở phía ngoài có một người đang đứng.
Lục Hàn Đình nhanh chóng bình phục tâm tình mình, đang định sai người bắt Hạ Tịch Quán lại, lúc này ngoài cửa có một thân ảnh ôn nhuận như ngọc đi đến.
Lục Hàn Đình cứng đờ, người này là… Tô Hi.
Tô Hi tới rồi!
Lục Hàn Đình máy năm này đều tìm kiếm Tô Hi, nhưng Tô Hi rất thần bí, hành tung thành mê, trong giang hồ đều vang vọng truyền thuyết của anh, nhưng chẳng lưu chút tung tích của anh, Lục Hàn Đình không ngờ Tô Hi sẽ chủ động tìm tới cửa, cứ như vậy tới.
Ngày hôm nay Tô Hi toàn thân áo trắng, ngũ quan tuần mỹ như ngọc, ba năm không gặp, khí chất anh càng sạch sẽ xuất trần như trích tiên, cô hầu gái cạnh cửa cũng đã xem ngây người.
Lục Hàn Đình nhanh chóng móc môi mỏng thành đường vòng cung lành lạnh mà khát máu: “Tô Hi, rốt cục mày cũng hiện thân!”
Đôi mắt đen thẳm sạch sẽ của Tô Hi nhìn Lục Hàn Đình, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Lục tổng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
Lục Hàn Đình hừ lạnh một tiếng, anh liếc nhìn Tô Hi, khí tràng đường hoàng như đế vương: “Tô Hi, hôm nay mày chủ động tới tìm tao hẳn không phải là muốn cùng ta nói chuyện phiếm đấy chứ?”
Chương 1289:
“Đương nhiên, hôm nay tôi tìm đến Lục tổng là muốn giao một vật cho Lục tổng.” Trong tay Tô Hi xuất hiện một cái USB.
“Đây là cái gì?”
“Đây là một ít video Quán Quán tự quay ở Lan Lâu Cổ Quốc, mỗi một khoảnh khắc từ lúc mang thai đến khi sinh ra đều được ghi lại trong đây, trước khi Quán Quán ngủ say đã từng nói đưa USB này là cho anh, cô ấy không muốn anh bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào của bọn nhỏ.”
Lục Hàn Đình nhìn cái USB nhỏ trong tay Tô Hi, ánh mắt ngắn ra, Hạ Tịch Quán đã từng quay lại bản thân mình từ lúc mang thai đến khi sinh ra cho anh?
Còn nữa, ngủ say?
Lục Hàn Đình nhanh chóng chộp được hai chữ “ngủ say”
mấu chốt này, anh chau mày kiếm nhìn về phía Tô Hi: “Ngủ say cái gì?”
“Lục tổng, Quán Quán chưa nói với anh nhỉ, cô ấy đã từng ngủ say.”
“Vì sao ngủ say?”
“Vì, chất độc cải đồng hoàn lão.”
Lại lần nữa nghe được 4 chữ “cải đồng hoàn lão” này, con ngươi Lục Hàn Đình hung hăng co rụt lại, kỳ thực anh cũng nghĩ tới, ba năm nay cô làm sao chữa được chất độc trên người, nhưng trước khi cô rời đi cô đã từng nói rõ với anh, cô có thể trị hết chát độc đó, cô không cần anh.
Trong tròng mắt thâm thúy Lục Hàn Đình hẹp lộ ra ánh sáng sắc bén cơ trí, rất rõ ràng, cô lừa anh.
Ba năm nay, trên người của cô xảy ra rất nhiều chuyện anh không biết.
“Ba năm trước tình huống của Quán Quán so với anh có thể tưởng tượng càng thêm tòi tệ, vì không muốn liên lụy anh, cô ấy nói dối, nói rất nhiều lời nói dối, cô ấy nói cô ấy ở chung với ta rồi, cô ấy nói cô ấy mang thai con của tôi, kỳ thực cũng là vì để anh hết hy vọng.”
“*Ở bờ sông cắm địa năm đó, một đao kia Quán Quán đâm anh là lướt qua tim anh mà thôi, Lục tổng, anh cho rằng với y thuật của Quán Quán, nếu như cô ấy thực sự muốn đưa anh vào chỗ chết, cô ấy sẽ đâm lệch máy ly để anh có thể sống ư?”
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Lục Hàn Đình nhanh chóng siết thành quyền, thì ra hét thảy đều là giả, ba năm nay anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô và Tô Hi, vậy.
mà chỉ là giả.
“Cô ấy… cô ấy về tới Lan Lâu Cổ Quốc, làm cách gì để chữa chất độc đó? Mẹ cô ấy nhất định sẽ cứu cô ấy, nhất định sẽ.” Lục Hàn Đình nói cứ như đang an ủi mình.
Tô Hi gật đầu: “Lúc Quán Quán trở lại Lan Lâu Cổ Quốc, chất độc vẫn chưa xâm nhập vào trái tim con bé, lúc đó với y thuật nghịch thiên Nữ vương đại nhân, quả thật có thể cứu Quán Quán, để cô ấy giành lấy sinh mệnh mới, Thế nhưng lúc đó Quán Quán mang thai ba tháng, muốn trị hết độc buộc phải bỏ con, mẹ và con, chỉ có thể chọn một, phải bỏ mẹ giữ con, hay bỏ con giữ mẹ, đây là lựa chọn đầu tiên của Quán Quán khi trở lại Lan Lâu Cổ Quốc.”
Trái tim Lục Hàn Đình nhanh chóng quặn chặt, bỏ mẹ giữ con, đi bỏ con giữ mẹ, là thế này phải không? Cô đã từng đối mặt với lựa chọn như vậy!
Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình nhanh chóng dâng lên một tầng màu đỏ tươi, anh nhìn Tô Hi: “Cô ấy…
chọn con, đúng không?”
“Đúng, Quán Quán lựa chọn bỏ mẹ giữ con, nhưng mặc dù như thế, lấy tình trạng cơ thể lúc đó, chất độc cải đồng hoàn lão kia đã từng chút một ăn mòn trái tim và máu thịt cô ấy, thiếu nữ đã từng phong hoa tuyệt sắc lại cấp tốc già yếu, mặc dù có y thuật của Nữ Vương Đại Nhân hộ giá, trong suốt thời gian cô ấy vẫn rất cô độc gian nan, sau đó Quán Quán sinh non, trong phòng sinh cửu tử nhất sinh sinh ra tam thai, cô ấy nói ra lời trân trối sau đó tìm ngừng đập, không còn hô hấp nữa.”
Nói rồi Tô Hi nhìn Lục Hàn Đình, chậm rãi gắn từng chữ: “Quán Quán rất yêu các con của mình, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy, so với bọn nhỏ, cô ấy yêu anh hơn. Nếu như không phải yêu anh, cô ấy tuyệt đối không cách nào chịu đựng mang nặng đẻ đau lẻ loi như thế, nếu như không phải yêu anh, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của mình như thế. Lục Hàn Đình, Quán Quán đã từng chết một lần vì anh!”