Phạm Điềm đã biết, đây chính là thủ đoạn của Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán lằng lặng dụ cô vào bẫy, sau đó lột xuống từng chút một lớp áo khoác bên ngoài, để cô ta đứng ở đây tiếp thu răn dạy.
Kỳ thực cô ta đã từng theo Hạ Tịch Quán một đoạn thời gian, biết rõ thủ đoạn Hạ Tịch Quán, nên mấy ngày này cô ta mới bắt an sợ hãi như vậy.
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt Phạm Điềm chậm rãi biến trắng, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Cô ơi, tối qua thầy dẫn vn: rổ TẠI da:: à con vê nhà, con ăn một bàn đô ăn cô tự mình làm, tay nghệ của cô thực sự là càng ngày càng ngon ấy ạ, tiếp tục như vậy nữa con liền cắm cọc ở nhà cô chực cơm đó.”
Khâu phu nhân và Hạ Tịch Quán kẻ xướng người hoạ, không gì sánh được ăn ý: “Quán Quán, vậy con cứ tới, cô còn sợ con không đến đấy, lúc đầu cô ở ngoài khám bệnh nhưng nghe lão chồng nói con muốn qua, cô liền nhanh chóng chạy về.”
Hai lỗ tai Phạm Điềm ong ong, Hạ Tịch Quán gọi Khâu phu nhân là gì, cô(”}? (2) Nguyên gốc là sư mẫu, vợ của thầy, để dịch thuần việt mình để cô nhé.
Ngày đó Dạ lão hỏi quan hệ giữa Hạ Tịch Quán và viện sĩ Khâu, Hạ Tịch Quán nói viện sĩ Khâu là thầy của cô, cô là học trò của viện sĩ Khâu.
Lúc đó cô nói thật, thế nhưng không ai tin.
Thì ra viện sĩ Khâu thật sự là thầy của Hạ Tịch Quán, mà Khâu phu nhân lại là vợ của thầy Hạ Tịch Quán.
Sai rồi.
Tắt cả đều sai rồi.
Phạm Điềm như bị sét đánh, cả người bị đẩy xuống vực sâu, thì ra cô ta sai rồi, sai cả rồi, Hạ Tịch Quán và viện sĩ Khâu chỉ là quan hệ thầy trò, tối qua viện sĩ Khâu dẫn Hạ Tịch Quán đến làm khách, ăn một bàn đồ ăn Khâu phu nhân tự mình làm.
Trời ạ, cô ta đến tột cùng hiểu lầm cái gì thế này? Trong hai mắt Phạm Điềm tràn ra bất an và sợ hãi, Hạ Tịch Quán đã biết hết trước rồi! Cô biết cô ta và Lệ Yên Nhiên đang mưu đồ cái gì, cô chỉ là không nói toạc ra, tương kế tựu kế.
Hạ Tịch Quán muốn làm gì? Phạm Điềm đột nhiên có dự cảm vô cùng xấu, cô ta xoay người rời đi, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô ta muốn tránh Hạ Tịch Quán thật xa! Hạ Tịch Quán thật là đáng sợ! Lúc này sau lưng truyền tới giọng nói thanh lệ của Hạ Tịch Quán: “Phạm Điềm, nếu cô đã tới, sẽ không ngây thơ tưởng tôi có thể cứ thả cô đi như vậy đấy chứ?”
Phạm Điềm dừng bước, cô ta phòng bị nhìn Hạ Tịch Quán trước mắt: “Cô… cô muốn làm cái gì?”
Hạ Tịch Quán đứng dậy, chậm rãi đi tới: “Cũng không có gì, chỉ là muốn trả lại cho cô, cái châm cô ghim lên người tôi!”
Phạm Điềm muốn chạy trốn, nhưng trong mắt cô ta chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trong tay Hạ Tịch Quán đã xuất hiện cây kim châm thật dài, cô trực tiếp đâm kim khâu vào đầu cô ta.
Đài A.
Phạm Điềm vẫn không trở về, Lệ Yên Nhiên chỉ có thể thử âm trước, giọng cô ta vô cùng ngọt, hướng đến micro mềm mai nói: “Chào các vị thính giả, đây là chuyên mục tâm tình buổi tối của viện khoa học, tôi là MC của các bạn Lệ Yên Nhiên, tối nay sẽ không còn cô đơn nữa, thời gian kế tiếp để tôi làm bạn với các bạn nhé.”
Dạ Huỳnh nhìn cột đo lượng người nghe, nhân viên bên cạnh giơ ngón cái lên: “Trưởng đài, tỷ lệ nghe cho buổi thử giọng đã phá kỷ lục.”
Đài A là trụ cột vốn có lượng người nghe rất lớn, cộng thêm lực hấp dẫn của Lệ Yên Nhiên, lần đầu tiên thử âm của radio đã phá kỷ lục, bên ngoài rất nhiều người đang nghe.
Dạ lão hài lòng gật đầu, không hổ là cháu ngoại ông ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp Lệ Yên Nhiên cũng có ý cườikiêu ngạo, thực ra buổi thử âm phá kỷ lục đều ở trong dự liệu cô ta, cũng không biết Phạm Điềm ở đó thế nào rồi.
Lúc này cửa Đài A mở ra, Phạm Điềm đi đến.
Phạm Điềm đã trở về!