Cô vẫn không có cách nào từ bỏ con mình.
Đây là con của cô mà.
Đây là một sinh mệnh nhỏ vô tội.
Nhìn tia sáng lóe lên trong mắt Thượng Quan Mặc, Lục Họa nhếch đôi môi ÉP mọng, cô nhẹ giọng nói: “Ừm, chồng ơi, em mang thai rồi, anh sắp làm bồ rồi!”
Cô đã quyết định, giữ lại đứa bé này.
Thế nhưng, cô nhất định phải cứu Thượng Quan Mặc.
Cô không thể bỏ Thượng Quan Mặc, cũng không thể bỏ con „ vậy hãy để con ở trong bụng cô, để cho cổ cùng con cùng anh đi đến đoạn đường cuối cùng!
“Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!”
Thượng Quan Mặc Nhất ôm Lục Họa Vào trong lòng, anh ôm xốc Lục Họa cách mặt đất, vui sướng xoay vài vòng: “Vợ ơi, em thực sự quá tuyệt vời, sao em lại mạng thai được chứ, sao em lại giỏi thê chứ!”
Thời khắc này Thượng Quan Mặc hạnh phúc vui vẻ giỗng như một đứa trẻ.
Tâm trạng Lục Họa cũng theo đó khá hơn, cô vội vàng nói: “Chồng, anh mau thả em xuông.’ “Đúng đúng đúng, bây giờ em đang ng thai, anh không thê siết bụng ” Thượng. Quan Mặc đề Lục Họa xuốiT còn vội vã cuống cuồng xoa xoa cái bụng của cô.
Bác sĩ nói: “Hiện tại đừng vui quá sớm, cơ thể vợ anh rât suy yêu, phản ứng mang thai cũng rất lớn, nếu quyệt định giữ đứa bé này, vậy phải giữ thai cho tốt.”
Thượng Quan Mặc đắm chìm trong, hạnh phúc. làm bố cũng không chú ý tới câu “giữ lại đứa bé” của bác có ý gì, anh dùng lực gật đầu: „lôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Bác sĩ đi.
Thượng Quan Mặc còn cảm giác mình HHP đang năm mơ, anh kéo tay Lục Họa đặt trên khuôn mặt tuần tú của mình: “Họa Họa, em đánh anh một cái đi! Để anh xem thử mình có phải đang năm mơ không?”
Lục Họa bị chọc cười, cô không đánh mặt anh, khuôn mặt tuân tú này ai lạm cam lòng cho đánh chứ.
Lục Họa đi tới lỗ tại anh dùng sức nhéo một cái: “Chồng, đau không?”
Shhh.
“Vợ ơi, đau.”
“Vậy chồng thấy là đang nằm mơ sao?”
“Không phải, đây là thật” Thượng Quan Mặc lại ôm Lục Họa vào trong ngực, lần này động tác anh ẩn nhẫn khắc chế vô cùng cần thận, chưa dám đụng tới bụng cô: “Họa Họa, cám ơn em, trước đây anh không có gia đình, sau khi gặp em, là em cho anh một mái âm.”
Viền mắt trắng nõn của Lục Họa lúc này đỏ lên, cô không biết đợi cô và con sau khi rời đi, BNH sẽ biến thành thế nào.
Đều nói người đi trước hạnh phúc, bởi vì tất cả thống khổ đều đê lại cho người ở lại.
Cô không những đi một mình, còn mang theo con đi, đây đối với anh là tàn nhẫn cỡ nào.
Anh mới vừa có một mái ấm, mà chẳng mái ấm này lại sụp đề.
Lục Họa chôn khuôn mặt vào trong lồng ngực âm áp của anh: “Đứa ngóc, em và con sẽ vân ở bên anh, sẽ luôn ở bên.”
“Ư, vợ, em ngàn vạn lần đừng rời bỏ anh, em và con chính là mạng của anh, nêu như không có hai mẹ con, anh sẽ không sông nủi..