Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô không nhận thua, bây giờ cô đang nhắm vào quả cầu nhiều màu, hết sức chăm chú, một lọn tóc mái xõa xuống, quấn trên cổ cô, dáng dấp chuyên chú phá lệ rực rỡ loá mắt.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài đi tới, đi tới phía sau Hạ Tịch Quán, ác ý trong lòng anh từ từ tràn ra, không khỏi giơ tay lên, nặng nề vỗ một cái trên đôi mông cong của Hạ Tịch Quán.
“Ba” một tiếng, tiếng vỗ mông thanh thúy không gì sánh được vang dội toàn bộ phòng bi da.
Mọi người ở đây đều sợ ngây người, ai có thể ngờ Lục Hàn Đình lại đi tới đánh mông Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán không có phòng vệ, lúc trên mông cảm nhận sâu sắc đau rát, viền mắt trắng nõn của cô nhanh chóng biến đỏ, sau đó kinh hô: “ÁI”
Một tát này của Lục Hàn Đình xuống tay quá ác, cô đau quá đau quá.
Anh làm cái gì thế?
Anh điên rồi à?
Hạ Tịch Quán ngước mắt, hung hăng trợn mắt nhìn tên đầu sỏ kia.
Lục Hàn Đình nhìn viền mắt cô bị anh bắt nạt đỏ ửng lên, tâm trạng tốt vô cùng, anh nhướng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài toát ra cảm giác ngả ngớn cùng tà mị của người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh khàn khàn cười nói: “Tôi đã thay các anh thử qua, tiếng kêu của cô ta quả nhiên dễ nghe hơn San San vài phần đáy.”
Đám lão tổng ở đây đều đã thành tinh, nếu như nói bây giờ bọn họ còn không cảm giác được Lục Hàn Đình có ý với Hạ Tịch Quán, cũng uổng công nhiều năm bọn họ lăn lộn trong cái giới này.
Lục Hàn Đình rất có ý với Hạ Tịch Quán, hơn nữa còn là cái loại trần trụi thẳng thắn kia, không thì anh sẽ không tát mông Hạ Tịch Quán.
Anh cùng đám giám đốc này chẳng có gì khác biệt, đều muốn cô trở thành công cụ mua vui, Hạ Tịch Quán cảm nhận được anh nhục nhã và không tôn trọng mình.
“Lục tổng, anh có ý gì?” Hạ Tịch Quán bắt đầu chau hàng mày thanh tú, hỏi thẳng.
Thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình anh tuần lại lần đến gần cô thêm vài phần, sau đó từ phía sau nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, giống như đang dạy cô đánh bi-a. Mong cả nhà qua nguồn như hình để đọc thêm nhiều truyện hot nhé!
Thế nhưng người ngoài đều nhìn ra tư thế này có bao nhiêu ái muội, Hạ Tịch Quán càng không được tự nhiên, cô lắc lư vòng eo như rắn nước muốn tránh thoát khỏi lồng ngực cùng ràng buộc của anh: “Anh buông ra”
Ba năm rồi, Hạ Tịch Quán không thể không hoài niệm qua lồng ngực ấm áp lại to lớn này của anh, vai anh càng thêm to rộng, ngay cả lồng ngực cũng càng thêm thâm trầm to lớn, thế nhưng, cô không hề cảm nhận được chút tình cảm ấm áp nào, toàn thân anh trên dưới đều rất lạnh, vừa cứng vừa lạnh, khiến cô không dám chạm vào.
Cô cũng không hy vọng bản thân dưới tình huống này bị anh ôm, bị anh nhục nhã ôm.
Lục Hàn Đình bá đạo ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào.
trong ngực, môi mỏng rơi vào vanh tai trắng như tuyết của cô, thấp giọng cảnh cáo một câu: “Cô thử động nữa xem?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cảm nhận được thân thể anh thay đổi, ba năm nay ở Lan Lâu Cổ Quốc cô như chiếc .
ảnh bị dừng lại, chưa từng tiếp xúc với bắt kỳ người đàn ông nào, hiện tại vành tai trắng như tuyết của cô nhanh chóng đỏ ửng.
“Lục Hàn Đình, anh đến tột cùng muốn làm gì?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Mái tóc đen thanh thuần cọ đến gò má ah, mang theo mùi thơm cơ thể trong veo như từng quen, xâm nhập vào mũi miệng anh, khiến anh râm ran, ngứa ngáy.
Lục Hàn Đình móc môi mỏng thành vòng cung tà nịnh, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, gần từng chữ: “ Bây giờ cho cô hai lựa chọn. Một, đêm nay ngủ với một mình tôi, hai, đêm nay để bọn họ ngủ cô.”
Chương 1006: Lục Hàn Đình, Anh Còn Yêu Tôi Sao?
Con ngươi trong suốt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nét đỏ ửng trên vành tai trong nháy mắt lui xuống, chỉ còn lại tái nhọt, thì ra anh có ý này.
“Lục Hàn Đình, bây giờ anh còn… yêu tôi sao?” Hạ Tịch Quán nhẹ giọng hỏi.
Yêu?
Lục Hàn Đình cảm thấy chữ này thật con mẹ nó vừa châm chọc vừa nực cười, anh đến nay nhớ kỹ nhớ rõ ba năm trước cô là lấy tư thế cao cao tại thượng tuyệt tình nói với anh Lục Hàn Đình, anh tốt nhát đừng yêu tôi nữa, nếu như về sau tôi thấy trên mặt của anh phàm là nhìn ra một chút xíu tình yêu nào, tôi đều sẽ châm biếm anh, khinh thường anhl Lời này là cô chính miệng nói!
“Tôi không yêu cô, bây giờ, tôi chỉ hận cô.”
Hạ Tịch Quán cũng biết đáp án của anh sẽ như vậy, nhưng cô vẫn muốn hỏi câu hỏi đó, cô đại khái chỉ muốn vẽ lên một dấu chấm tròn cho chính mình!
“Anh đã không yêu tôi, tại sao còn muốn ngủ với tôi?”
*“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bức ra tiếng cười: “Hạ Tịch Quán, sao bây giờ cô lại ngây thơ như thế? Tôi mặc dù không yêu cô, nhưng tôi cũng có sinh lý bình thường. Cho dù không ngủ với cô, tôi cũng đã và đang ngủ với những phụ nữ khác. Điều kiện của cô khắp mọi mặt đều có thể ném những phụ nữ kia cách xa vạn dặm, tôi sao lại không để cô tới hầu hạ tôi chứ? Ba năm trước cô đâm tôi một dao, giống như ném rác vứt bỏ tôi đi, hiện tại cô đã trở về, tôi khiến cô cam tâm tình nguyện thần phục với tôi, hầu hạ tôi, như vậy không phải rất hoàn mỹ sao?”
Hạ Tịch Quán đã biết, thì ra khi tình cảm mắt đi, còn có thể làm ra loại chuyện vô cùng thân thiết giữa những người yêu nhau được, điều này mới thực sự là cực đại châm chọc.
Hiện tại Lục Hàn Đình đối với cô chỉ dư lại nỗi hận, dằn vặt, nhục nhã còn có chỉnh phục chiến đoạt.
Hạ Tịch Quán giấu đi tia ảm đạm trong tròng mắt, sau đó dùng sức đẩy Lục Hàn Đình ra, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra vài phần sắc bén rực rỡ: “Lục tổng, hai lựa chọn này, tôi đều không chọn, tôi sẽ không bồi ngủ bất cứ người nào trong các anh!”
Hạ Tịch Quán trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa còn như đỉnh đóng cột.
Ánh mắt Lục Hàn Đình trong nháy mắt âm lạnh, đáy mắt sâu thảm hệt như là hai vực sâu vạn trượng, khiến người ta không cần thận liền ngã xuống.
Hạ Tịch Quán không sợ mà thản nhiên nhìn anh: “Lục tổng, chúng ta là cược đánh bi-a, mặc dù bây giờ anh chiếm thế thượng phong, nhưng tôi vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng, chẳng lẽ không đúng ư?”
Nói rồi Hạ Tịch Quán đặt mát trên quả cầu, cô lộ ra kiên định quả quyết phải thắng: “Tôi nhất định sẽ thắng.”
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, ba năm sau cô mặc chiếc váy hai dây kia bình tĩnh như thường đứng trước mặt anh cá cược với anh, ý quyết thắng trong tròng mắt rực rỡ chói mắt, khí tràng vạn trượng, dĩ nhiên so với ba năm trước đây càng thêm phong hoa mê người.
*Tốt, tôi chờ cô thắng.” Lục Hàn Đình thấp giọng nói.
Hạ Tịch Quán khom lưng, cô cầm cán cây cơ nhắm ngay một quả cầu đen trước mặt, sau đó chuẩn xác xuất kích.
Phanh một tiếng, quả cầu đen va đến tất cả cầu ở bốn phía, cũng chính là quét đi thế lưỡng nan mà ban nãy Lục Hàn Đình từng bước ép sát cô, quả cầu đen vào động, cái quả cầu kháctản ra, bốn phương tám lăn toàn bộ vào động.
Tất cả mọi người tại chỗ đều xem ngây người, ngay cả người quản lý kia của hội sở cũng không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán: “Đầy lỗ! Chơi hay, quá hay, perfectI”
Hạ Tịch Quán lại đánh ra full lỗ, chắn kinh toàn trường.
Lúc quản lí khen ngợi liền cảm thấy bầu không khí không đúng, vì sao… ánh mắt đám giám đốc này nhìn anh ta cứ như thế nào ấy nhỉ….
Đúng rồi, ván này Hạ Tịch Quán thắng, thì Lục Hàn Đình liền… thua!
Hạ Tịch Quán một mình đấu với đám đại lão thương giới, vậy mà chỉ một quả cầu đen đã đại sát tứ phương, đơn giản là… làm cho những thứ này thương giới các đại lão làm sao chịu nổi?
Đám lão tổng nhìn Hạ Tịch Quán, trong hai mắt đều lóe lên kinh diễm sâu đậm, kỳ thực rất con gái xinh đẹp có rất nhiều, thế nhưng cô gái có thực lực lại thú vị, có thể cùng đàn ông cá cược quả thực quá ít, Hạ Tịch Quán này như là một vưu vật nhân gian.
Hiện tại bầu không khí bên trong phòng bi da trở nên rất vi diệu, ai nấy đều thận trọng nhìn sắc mặt Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán thắng, cô thả cây cơ trở về, sau đó nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tôi thắng rồi, vậy theo ước định trước đó, bây giờ tôi có thể đi, các vị, tạm biệt.”
Hạ Tịch Quán xoay người, trực tiếp rời đi.
Lục Hàn Đình không nhúc nhích, anh chỉ đứng tại chỗ nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán mại biến mắt trong tầm mắt của mình, mấy giây sau, anh giơ ngón tay rõ ràng khớp xương lên tháo cúc áo sơ mi, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống vài cái, anh nhắc đôi chân dài, cũng rời khỏi nơi này.
Hai người lần lượt rời đi, tất cả mọi người ngửi được mùi không bình thường, nếu như không nhìn lầm, đôi mắt sâu hẹp vừa rồi của Lục Hàn Đình dường như tràn ngập màu máu, khiến người ta nhìn không rét mà run.
Chương 1007: Trò Chơi Của Anh Chỉ Mới Vừa Bắt Đầu
Lúc này San San chạy ra ngoài, bây giờ cô ta là tân sủng Lục Hàn Đình, làm sao có thể chắp tay nhường Lục Hàn Đình cho người khác? Cô ta đến hành lang kéo Lục Hàn Đình lại, chu đôi môi đỏ mọng làm nũng: “Lục tổng, anh đi đâu vậy nha, không phải anh mang em qua đây chơi à…”
Lục Hàn Đình nhìn bộ dạng San San giả vờ điệu đà, kiên trì còn sót lại ban nãy đã toàn hết sạch, San San trước mắt làm cho anh muốn ói.
Ba năm nay Hạ Tịch Quán không ở, thời gian ba năm dài dằng dặc bao nhiêu, chỉ có anh biết, anh đã bắt đầu chậm rãi quên đi cô.
Lúc cô không có ở đây, anh cảm thấy đám phụ nữ bên người còn có thể chịu được, chí ít sẽ không khiến anh thấy muốn ói.
Song bây giờ Hạ Tịch Quán thình lình quay về, dung nhan tuyệt lệ, thanh thuần pha lẫn quyền rũ, tiên khí rực rỡ, lộ râ vẻ phong tình câu hồn đoạt phách.
Vừa so sánh với cô, đám phụ nữ bên cạnh anh này đơn giản là dung tục không chịu được. Hiện tại ánh mắt Lục Hàn Đình thấy được lớp phấn trên mặt San San, không hè giống với làn da tựa như bò sữa của Hạ Tịch Quán, không một chút son phấn, sạch sẽ rực rõ, Hạ Tịch Quán cũng sẽ không giống với San San trước mắt này, giả vờ ỏng ẹo, cô rất mềm mại, giọng nói mềm mại, thân thể mèm mại, mềm mị thơm ngát.
Thực sự kỳ quái, thời điểm Hạ Tịch Quán không có ở đây anh cảm thấy tắt cả hoàn hảo, lúc này so sánh với Hạ Tịch Quán, thương tổn lại lớn như vậy.
Trong lòng Lục Hàn Đình gió xoay mây vần nhưng trên khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ gì, anh đã đến cái tuổi bất hiển sơn bắt lộ thủy, rũ mí mắt anh tuần, anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua tay San San: “Bỏ tay ra.”
Tay San San đang lôi ống tay áo của anh.
San San đã nhìn thấu Lục Hàn Đình lạnh lùng và mắt kiên nhẫn với cô ta, cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên, ban nãy khi Hạ Tịch Quán còn ở đây, đãi ngộ của Lục Hàn Đình đối với cô như thiên đường, hiện tại Hạ Tịch Quán đi mát, đãi ngộ của cô trực tiếp là vừa rơi xuống địa ngục, đây là đạo lí gì?
San San nhanh chóng thu tay, cô ta cũng không dám đắc tội Lục Hàn Đình, nhưng cô ta cũng không muốn từ bỏ, cô ta đi lên trước, dùng bộ ngực cô ta hài lòng nhất cọ cọ trên người Lục Hàn Đình, rất tự tin: “Lục tổng, anh sao vậy nha, anh không thích San San nữa à…”
Hành động quyến rũ nào mà Lục Hàn Đình chưa thấy, anh biết rõ ý đồ của San San, anh hạ mắt nhìn về phía San San, tận lực kéo tháp cổ áo nhìn thoáng qua, không hề có hứng thú.
Nhưng anh chậm rãi móc môi mỏng ra thành vòng cung lạnh lẽo mà ngoan độc: “Vào phòng tổng thống chờ tôi.”
San San ngạc nhiên há hốc miệng ra, trời ơi, đây là thật sao, Lục Hàn Đình muốn làm chuyện… ngượng ngùng với cô ta rồi?
Thật là trực tiếp thật là bá đạo quá đó nha.
Nhưng, cô ta thích.
“Lục tổng, anh xấu quá à…” San San hờn dỗi một câu, sau đó hấp ta hấp tấp vào phòng tổng thống, cuối cùng vẫn không quên ném ánh mắt quyến rũ, bỏ thêm một câu: “Em chờ anh đó…”
Đợi San San đi, Lục Hàn Đình lấy điện thoại từ trong túi quần ra, anh bấm một dãy số: “Bắt Hạ Tịch Quán tới đây!”
Anh đã đợi lâu như vậy, đợi trọn ba năm, làm sao có thể để cô dễ dàng rời khỏi như vậy?
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, anh muốn từ từ chơi với cô!
Đợt lát nữa, anh sẽ cho cô một bắt ngờ to lớn!
Hạ Tịch Quán tìm được Diệp Linh, Diệp Linh cũng vừa chụp xong: “Quán Quán, câu đi đâu thế? Ban nãy tớ không tìm được cậu, sợ hết hồn.”
“Tớ đi ra ngoài đi dạo một lát ấy mà, Linh Linh, chúng ta rời khỏi đây đi!”
“Ừ”
Hạ Tịch Quán cùng Diệp Linh muốn rời khỏi đây, nhưng lúc này đột nhiên có một nhóm mặc bảo vệ áo đen chạy tới, phong tỏa nơi này: “Thật ngại quá, các cô tạm thời không thể rời khỏi đây.”
Diệp Linh nhanh chóng chau mày: “Có ý gì?”
“Diệp tiểu thư, là như vậy, ban nãy hội sở Đế Hoàng chúng tôi đột nhiên bị mắt vật rất quý giá nên chỉ có thể mời các cô ở lại chỗ này phối hợp chúng tôi tìm đồ.”
Nghe lời này, Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng chau hàng mày thanh tú, ngay lúc cô và Diệp Linh muốn rời đi thì đột phát ngoài ý muốn, cô không thể không hoài nghỉ có người tác động vào chuyện này.
Chương 1008: Chiếc Dây Chuyền Duy Nhất
Mục đích của người này chính là không để cô rời khỏi đây.
Hoa tỷ nhanh chóng tiến lên phía trước nói: “Hội sở Đề Hoàng bị mắt vật quý, đúng là chúng tôi nên phối hợp công việc của các anh, thế nhưng hội sở Đề Hoàng là hội sở đứng đầu Đề Đô, hẳn là khắp nơi đều có theo dõi, các anh đã điều tra camera hay chưa? Chúng tôi có thể phối hợp với các anh nhưng cũng không thể để cho chúng tôi cứ chờ ở đây! Nếu như các anh một ngày, hai ngày, một tháng tìm không được, chúng tôi cũng phải đợi ở đây sao?”
Bảo vệ áo đen nói: “Rất xin lỗi, boss lớn của hội sở chúng tôi ra lệnh, đừng nói một tháng, dù một năm không tìm được, cũng mời các cô đợi ở đâu, không cho đi đâu cả!”
Cái gì?
Thái độ của boss lớn của hội sở này lại ngang ngược đến thế cơ à?
Diệp Linh tháo kính râm trên mặt xuống: “Boss lớn các anh ở đâu, bây giờ tôi có lý do nghi ngờ các anh đang bịa đặt, cố ý giam chúng tôi, bây giờ tôi muốn gặp boss lớn các anh.”
“Rất xin lỗi, boss lớn chúng tôi cũng không phải là người các cô muốn gặp là gặp.”
*.” Diệp Linh cảm giác sắp phun lửa đến nơi, cô đang chuẩn bị tiến lên lý luận một phen nhưng lúc này Hạ Tịch Quán vươn tay, kéo cô lại.
Hạ Tịch Quán lắc đầu với Diệp Linh, sau đó nhìn về phía bảo vệ áo đen kia: “Nếu như đoán không lầm, tôi và boss lớn các anh chắc là người quen cũ, vậy có thể để tôi gặp boss lớn các anh không?”
Bảo vệ áo đen gật đầu, nhường ra đường: “Hạ tiểu thư, mời.”
Hạ Tịch Quán biết mình đoán quả nhiên không có sai, vỡ tuồng này là nhắm về cô.
“Quán Quán, boss lớn kia thần bí thế nào ấy, tớ không yên lòng, tớ cùng đi với cậu!” Diệp Linh cố ý muốn đi cùng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Linh Linh, tớ đi xác nhận boss lớn kia lớn chút thôi, yên tâm đi, rất nhanh tớ sẽ về.”
Bảo vệ áo đen dẫn Hạ Tịch Quán tới một trước cửa phòng tổng thống: “Hạ tiểu thư, boss lớn chúng tôi đang ở bên trong chờ cô, cô có thể vào.”
Có lời gì mà phải thảo luận ở phòng tổng thón, đã là buổi .
tối, cô nam quả nữ một chỗ, Hạ Tịch Quán đã ngửi được mùi không bình thường.
Thế nhưng, hiện tại cô không có lựa chọn.
Hạ Tịch Quán đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Rất nhanh, cô ở trong phòng thấy được một thân thể đồ sộ anh tuần, Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình hiện tại thân cao chân dài đứng lặng bên tủ rượu, rót chai rượu vang đỏ vào chiếc ly cổ dài, anh bưng ly rượu đỏ lên, động tác ưu nhã lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong, sau đó nhẹ nhàng nâng bắt mí mắt anh tuấn nhìn về phía cô: “Cô đã đến rồi?”
Hạ Tịch Quán không hề bất ngờ, ban nãy cô đã đoán được, boss lớn của hội sở Đế Hoàng này chính là Lục Hàn Đình.
Hiện tại Lục Hàn Đình đã là đệ nhất tài phiệt, sản nghiệp dưới danh anh nhiều vô số kể, bao gồm cả những sản nghiệp giải trí này.
Hạ Tịch Quán nhìn anh, dứt khoát hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Lục Hàn Đình tiền lên máy bước, một tay đút vào trong túi quần ngồi trên tay vịn ghế sa lon, trong lười biếng lộ ra vài phần thờ ơ: “Thủ hạ tôi không có nói cho cô à? Chỗ tôi bị mắt một vật rất quý giá.”
“Vật gì?”
“Vật này cô rất quen thuộc, chính là vật mẹ tôi để lại cho tôi… sợi dây chuyền duy nhất.”
Sợi dây chuyền duy nhất.
Năm chữ này đủ để kích thích rất nhiều ký ức, ký ức triền miên ngọt ngào xưa cũ ấy.
Ba năm trước Hạ Tịch Quán đã từng ném sợi dây chuyền duy nhất vào trong hồ, là Lục Hàn Đình suốt đêm đội mưa, còn mang theo thương thê rất nặng lượm dây chuyền về, đeo lên cổ cô.
Sau đó, cô vẫn không tháo xuống.
Hiện tại Lục Hàn Đình nói sợi dây chuyền duy nhất biến mất, muốn tìm trở về.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run ry.
Chương 1009: Soát Người Hạ Tịch Quán
“Hạ tiểu thư, sợi dây chuyền duy nhất đối với tôi mà nói chính là vật báu vô giá, nều như cô giao nó cho tôi, tôi liền thả cô và bạn cô ra khỏi đây.” Lục Hàn Đình ưu nhã nhấp một miếng rượu đỏ.
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Sợi dây chuyền đó không ở trên người tôi.”
Động tác uống rượu của Lục Hàn Đình khựng lại, anh đã từng nói, về sau dù cho xảy ra chuyện gì, cô không thể tháo dây chuyền xuống.
Xem ra… lại là anh tự mình đa tình!
Lục Hàn Đình ngắng đầu, đôi mắt sâu thẳm đã biến lạnh, anh ngoon lệ câu môi mỏng, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh, dường như cô chính là một con chuột nhỏ anh bắt được, anh không vội vã ăn cô, mà muốn từ từ chơi cô, sau đó chơi chết cô.
“Qua đây.” Anh bật ra hai chữ từ trong môi mỏng, so với trước đây càng thêm cường thế bá đạo.
Anh bảo cô đi qua.
Hạ Tịch Quán nhắc chân, đi tới, đi tới trước mặt của anh.
Nơi đây chỉ còn lại hai người, Lục Hàn Đình đang ngồi trên ghế sa lon, cô đứng, rõ ràng là cô cao hơn, nhưng anh lại dùng tư thế ngạo nghễ nhìn xuống cô.
Lục Hàn Đình vươn hai ngón tay thon dài nhắc chiếc cằm xinh xắn của cô lên, để cô và anh đối diện.
Hạ Tịch Quán quay đầu, muốn tránh ngón tay của anh: “Chiếc dây chuyền đó tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng tôi cần một chút thời gian…”
Lời còn chưa nói hết, ngón tay của Lục Hàn Đình đột nhiên dùng sức, bóp cô, dưới lòng bàn tay to là da thịt mềm mịn kia, anh đã lâu không vuốt ve, hiện tại sờ một cái đã nghiện.
Khối da thịt bị anh bóp nhanh chóng mắt đi vẻ hồng nhuận, trở nên tái nhợt, Lục Hàn Đình cảm thấy huyết dịch cả người đều hồi phục, sôi trào, cả người anh nóng lên, có một loại khát máu.
“Sao tôi biết được cô nói thật hay giả, dựa vào vốn hiểu biết của tôi với Hạ tiểu thư, miệng cô đây lời nói dối, còn thích chơi mát tích, lần này tôi cho cô đi, lần tiếp theo sẽ không tìm được cô ư? Dây chuyền của tôi rất có thể vẫn còn ở trên người cô, tôi hiện tại muốn… soát người!”
Soát người?
Hạ Tịch Quán lúc này mới biết mục đích thực sự của anh, anh chính là muốn nhục nhã cô.
Cô dùng sức đầy anh ra, xoay người rời đi.
Thế nhưng chưa được hai bước, cổ tay trắng mảnh khảnh của cô đã bị bàn tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông giữ lại, anh dùng lực kéo, cô ngã về phía sau trực tiếp ngã ngồi trên vùng đùi rắn chắc của anh.
Hạ Tịch Quán dùng sức giãy dụa, thế nhưng lực đạo của người đàn ông như là tường đồng vách sắt, ung dung cầm cố cô trong lòng mình: “Hạ Tịch Quán, trốn đâu, hửm? Để cô chạy một lần, còn có thể để cô chạy lần thứ hai sao?
Cô không muốn lục soát người như vậy à? Cô vì ai thủ thân như ngọc thế hả?”
Nói rồi Lục Hàn Đình liền giơ tay lên đi cởi cúc váy cô…
Hạ Tịch Quán ra sức giãy giụa, vung hai nắm đắm trắng nhỏ dùng sức đấm lên vai anh: “Lục Hàn Đình, buông ra, tên khốn kiếp này, đừng chạm vào tôi!”
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ cuộn, thời khắc này cô giãy giụa sẽ chỉ càng kích thích lòng chỉnh phục của anh hơn, anh không khống chế lực đạo, nhanh chóng bóp ra máy ngắn hồng trên hông cô.
Anh cụp mắt, trầm giọng cảnh cáo bên vành tai cô: “Cô tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, bằng không… Cô có tin không tôi sẽ để bạn thân Diệp Linh của cô cũng bị lục soát như: vậy?”