Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1536:



“Vâng.” Thanh Thanh mặt mày cung kính lui xuống.



Lệ Quân Mặc cởi hai cúc áo, lúc này phía sau vang lên tiếng nói mềm chứa ý cười của Lâm Thủy Dao: “Lệ tổng, anh không cần ngại tôi, tối hôm nay anh có thể tìm cô Thanh Thanh kia hầu hạ anh, chỗ mẹ anh tôi sẽ giúp anh đánh yêm trợ.”



Lệ Quân Mặc cứng đờ, quay lại, ông rét lạnh nhìn chằm chằm bà: “Cô đang nói cái gì?”



*Tôi nói sai rồi?” Lâm Thủy Dao vô tội trừng mắt nhìn: “Lệ tổng, chúng ta đều là người trưởng thành, anh ở trước mặt tôi không cần ngượng ngùng.”



Lệ Quân Mặc đã biết, bà hiểu lầm, hiểu lầm ông và nha hoàn kial Thái độ của bà hết sức phong khinh vân đạm, dường như căn bản cũng không quan tâm.



Trong lồng ngực Lệ Quân Mặc không hiểu sao dâng lên tầng lệ khí, rất khó chịu, ông lại nghĩ đến máy năm nay cách xa, bà nhất định cũng có qua người đàn ông khác, bằng không lần trước bà lấy đâu ra mười tỷ một trăm triệu?



Xinh đẹp giống như bà, có thể thuần khiết có thể gợi cảm, có thể mặn có thể ngọt, sợ rằng không có gã đàn ông nào không thích bà!



Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn bà, sau đó móc môi mỏng ra một đường vòng cung châm chọc: “Lâm Thủy Dao, cô tưởng tôi và cô giống nhau sao?”



Giống bà thì làm sao?



Lâm Thủy Dao không hiểu ý của ông, Lệ Quân Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người vào phòng tắm.



Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, tóc Lệ Quân Mặc ẩm ướt khoác đồ ngủ lụa màu xanh đen đi ra, mang theo một thân hơi lạnh.



Cặp mắt phượng kia liếc chung quanh căn phòng lớn, không thấy được người, trên giường cũng không có người, mi tâm anh tuần nhiều hơn một tầng lệ khí.



Bà đi đâu rồi?



Ông nhắc chân dài muốn đi ra ngoài tìm người: “Lâm Thủy.



Dao!”



Một giây kế tiếp trên ghế sa lon thì có một vật nhỏ di chuyển, còn phát ra một tiếng rất gọi rất mềm của mèo nhỏ: “Meo….”



Lệ Quân Mặc dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Thủy Dao chôn cả người trong chiếc chăn màu xanh đen, ông gọi bà, bà chui đầu nhỏ ra, con ngươi ươn ướt yêu kiều nhìn ông: “Lệ tổng, anh tìm tôi à~.”



Cái chăn này là của ông, màu màu xanh đậm trang nhã, mấy năm nay bên cạnh ông một người phụ nữ cũng không có, hiện tại đột nhiên thấy một… một vật nhỏ kêu tiếng mèo từ trong chăn mình chui ra ngoài, tự dưng sinh ra vài phần cảm giác giường cao gối êm, hoạt sắc sinh hương, Lệ Quân Mặc khựng lại.



Thật là kỳ quái, vừa rồi cũng có một cô gái lén giấu trong chăn ông, nhưng là ông chỉ cảm thấy phiền chán.



Lệ Quân Mặc đi lên trước, từ trên cao nhìn bà: “Đi lên giường ngủ.”



*Hả?” Lâm Thủy Dao mở to đôi mắt không hiểu hỏi: “Lệ tổng, tôi phối hợp anh diễn kịch, chẳng lẽ còn phải bồi anh… ngủ sao?”



“Lệ tổng, anh ngủ giường đi, tôi ngủ sô pha.”



“Lâm Thủy Dao, dựa vào tu dưỡng của tôi, cô cho là tôi có thể để phụ nữ ngủ sô pha tôi ngủ giường sao, hay là cô muốn tôi ôm cô lên giường?”



Cái này… không cần Lệ tổng hy sinh đến thế!



Lâm Thủy Dao lanh lẹ xốc chăn lên leo xuống rồi sô pha, đi tới trên giường.
Chương 1537:



Lệ Quân Mặc nằm xuống trên ghế sa lon, chuyển đèn trong phòng thành mức sáng nhẹ, ông bắt đầu ngủ.



Thế nhưng, ông làm thế nào cũng không ngủ được.



Trên ghé salon đều là mùi thơm trên người bà, vừa rồi bà ngủ ở nơi này, mùi hương trên tóc, trên người bà xâm nhập đầu óc ông, cổ họng khô rát, không biết có phải do chén trà tráng dương của người mẹ thích chơi hệ diễn xuất kia phát huy tác dụng gì đó không.



Nói chung, nhiệt độ cơ thể thăng vụt, nhiệt huyết sôi trào.



Người phụ nữ trên giường dường như đang ngủ, máy phút sau ông đứng dậy, lần nữa vào phòng tắm.



Lâm Thủy Dao thực sự đang ngủ, ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bà bị mắc tiểu mà tỉnh.



Bà mở ra đôi mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ, từ trên giường leo xuống đi, sau đó mở ra cửa phòng tắm.



Một giây kế tiếp, bà cả người cứng đờ, hoàn toàn tỉnh ngủ.



Trong cửa kính mờ, người đàn ông đứng ở dưới vòi hoa sen, nước lạnh rơi trên da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh của ông tạo nên từng vòng bọt nước nhỏ, ông cụp mắt xuống, mái tóc ướt nhẹp che phủ đôi mắt kia, hiện ra vài phần phóng túng gợi cảm, tay ông đang động…



-Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu – Sinh nhật 18 tuổi của Lục Tư Tước.



Lần trước ở chùa xin Wechat bị từ chối Liễu Anh Lạc cũng không nổi giận, dù sao đời này còn dài, cô còn rất nhiều thời gian gặp lại anh.



Rất nhanh thì nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi của Lục Tư Tước, đời này Lục Tư Tước càng thêm rực rỡ loá mắt hơn đời trước, là Lục gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô, anh năm mười tám tuổi một này đã thành lập công ty thứ ba của mình, liên sản nghiệp của Lục thị giống như một cơn gió lốc trực tiếp quét sạch toàn bộ giới tài chính và thương giới, Lục Tư Tước mười tám tuổi đã cường đại đến lật tay thành mây, trở tay thành mưa.



Anh chỉ mới mười tám tuổi.



Liễu Anh Lạc đời này cũng không có được cơ hội đến gần Lục Tư Tước, hôm nay sinh nhật anh, cô thật sớm đi tới trước cổng tập đoàn Lục thị.



Trước cổng đã tụ tập rất nhiều cô gái, các cô đều là danh viện thiên kim Đề Đô, giống với bà, tới tặng quà.



Quà cáp chồng chất như núi, ai cũng không thấy Lục Tư Tước, lễ tân cười nói: “Cô gái, nều không cô cũng đặt quà ở chỗ này đi!?”



Liễu Anh Lạc lắc đầu: “Không cần, tôi chờ anh ấy.”



Cái chờ này, từ sáng chờ đến tối, lễ tân lại khuyên: “Cô gái, chủ tịch không nhất định biết trở về công ty, cô đặt quà ở đây đi!?”



Liễu Anh Lạc vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu ạ, tôi chờ anh ấy.”



Một chờ này, lại từ tối chờ đến khuya, lễ tân nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi, mặc trên người áo lông trắng, cổ quần khăn quàng cổ màu đỏ, môi hồng răng trăng đã khuynh thành động nhân, tương lai đã dự là phương hoa đến bậc nào.



Cô gái nhỏ vẫn đứng ở đó, hai mắt nhìn về phía trước, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm thân ảnh cô quen thuộc.



Cô nói – tôi chờ anh ấy.



Thật giống như, kiếp trước và kiếp này, cô vì anh mà đến, ngân hà đầy mắt đều là anh, tầm mắt đạt tới đều là anh.



Nghe được tiếng động, cặp mắt phượng sắc bén như chim ưng của Lệ Quân Mặc tỏa qua đây, Lâm Thủy Dao chạm phải đôi mắt nhuộm đầy ham muốn đỏ tươi ấy.



Thời gian cứ như vậy dừng lại.



Hơn mười giây qua đi, Lâm Thủy Dao hoàn hồn, bình tĩnh buông ra chốt cửa, lui ra ngoài: “Sorry Lệ tổng, tôi ra ngoài, anh cứ tự nhiên.”
Chương 1538:



Xoay người đi hai bước, bà cảm giác phía sau có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, sau đó cổ tay mảnh khảnh của bà bị siết lại, người đàn ông đặt bà trên đầu vai, đi vài bước rộng trực tiếp ném bà vào dưới vòi hoa sen.



Nước lạnh lập tức từ đỉnh đầu xối xuống , xối bà đến tỉnh.



Lâm Thủy Dao ngẳng đầu: “Lệ tổng, anh muốn làm cái gì?”



Lệ Quân Mặc trong hơi nước lượn lờ nhìn về phía bà: “ba”



một tiếng, một bàn tay chống trên vách sứ trắng tinh bên người bà, thân thể đồ sộ áp vào bà, mang theo tình cảm cực nóng mãnh liệt khàn khàn giọng: “Cô.”



Lâm Thủy Dao nhíu mày lại, đôi môi đỏ mọng phát động: “Lệ tổng, anh đùa hay thật đấy?”



Viền mắt Lệ Quân Mặc càng đỏ hơn, như là dã thú nhìn mình chằm chằm con mùi, bên trong lóe ra ánh sáng tất phải có được: “Tôi đang yên lành ở chỗ này, sao cô lại xông tới, Lâm Thủy Dao, là cô trêu chọc tôi trước!”



Cho nên, trách bà à…



Hai người hiện tại dựa vào rất gần, Lâm Thủy Dao có thể đánh giá khuôn mặt anh tuần của ông ở khoảng cách gần, nhiều năm trước trong màn đêm ám muội kia bà cũng biết ông điển trai đến thế nào, đẹp không chút tỳ vét, mê đảo nhân chúng.



“Lệ tổng, chúng ta đã nói rồi chỉ là diễn, tôi có thể liếc mắt đưa tình với anh, thế nhưng nếu như nói bồi ngủ, tôi đây không muốn.” Lâm Thủy Dao nói thẳng, bà không muốn.



Lệ Quân Mặc nhấp môi mỏng một cái, ông chưa từng có thói ép buộc ai, mặc dù hiện tại thân thể khó chịu, nghe được bà nói “không muốn”, ngọn lửa trong ông cũng tiê tán không ít.



Nhưng ông cũng không buông bà ra, mà hừ lạnh một tiếng: “Lâm Thủy Dao, cô đang vì ai thủ thân như ngọc?”



Cho dù cả người ông nóng rực, giữa lông mày anh tuấn kia đều tràn ra vẻ lạnh lẽo.



Lâm Thủy Dao: “Có ý gì?”



Thân thể cường tráng Lệ Quân Mặc ép xuống, hai bàn tay chống bên người của bà: “Làm sao, ở trước mặt tôi thì giả ngốc, cô ngàn vạn lần đừng nói với tôi, máy năm nay cô một người người đàn ông cũng không có, cho dù cô nói tôi cũng sẽ không tin, tôi cũng chẳng phải dễ lừa như đứa con nít ba tuổi!”



*.” Lâm Thủy Dao không biết nói gì, bởi vì bà muốn nói ông không cho nói mà!



Hiện tại mái tóc dài cuộn sóng màu nâu đậm ẩm ướt rơi tí tách quấn trên khuôn mặt bà, bà giơ tay lên dịch mái tóc bên quai hàm ra sau tai, trong gương mặt yêu kiều tràn ra một tia lười biếng: “Lệ tổng, anh sao cứ như đang… bắt gian tôi thế?”



Hai chữ “bắt gian” này kích thích ông, ông âm u nhếch môi: “Nói, tên dã nam nhân cho cô tiền kia rốt cuộc là ai?”



Lâm Thủy Dao liền suy nghĩ, không biết Tiểu Bì Bì biết mình bị ông ngoại của mình gọi là “dã nam nhân”, sẽ có cảm nghĩ gì?



Vì sao luôn là Tiểu Bì Bì của chúng ta gánh chịu hết thảy?



Lần kia bà bảo Tiểu Bì Bì chuyển khoản mười tỷ một trăm triệu lẻ một trăm triệu kia, xem ra ông còn chưa nhận ra được dị thường.



Lâm Thủy Dao nhướng mày liễu, sau đó nâng lên đầu nhỏ của mình lên, sát vào ông.



Mặt của hai người lập tức kề gần, hô hắp quần quít.



Thân hình Lệ Quân Mặc cao lớn chợt cứng đờ, bởi vì…



khoảng cách quá gần này lại để ông ngửi được mùi thơm ngát trên người bà, ngọn lửa vừa tan xuống nhất thời cọ sát bùng cháy.



Nhìn khuôn mặt nhỏ rực rỡ động nhân trước mắt này, Lệ Quân Mặc chuyển động hầu kết, sau đó mỏng lạnh cười khẩy nói: “Làm cái gì, câu dẫn tôi? Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ bỏ qua cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK