Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1694:



Trước đây anh là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đé Đô, đệ nhất tài phiệt toàn cầu, là đế vương trời sinh.



Hiện tại anh là con ma bệnh dựa vào thuốc tây duy trì sinh mệnh, cả ngày không thấy dương quang.



Hạ Tịch Quán lúc tới đã chuẩn bị xong tâm lý, cô biết anh hiện tại rất không tốt rất rất không tốt, nhưng thời điểm chân chính tận mắt thấy một màn này, trái tim của cô như là bị một con dao cạo lấy, đâm cô máu thịt be bét.



l Cô thật không ngờ anh lại không tôt đến vậy.



Anh chính là Lục Hàn Đình, nhưng bây giờ…



Ánh mắt Hạ Tịch Quán rơi ánh mắt Lục Hàn Đình, không dời được nửa phần, cô muốn vọt vào, ôm chặt lấy anh, không tách biệt nữa.



Thế nhưng, cô không dám.



Cô không biết thân thể anh có thể tiếp nhận được một cái ôm dùng sức của cô hay không.



Cô cũng biết, anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ.



5 A Trên mặt Cô Dạ Cân đây vẻ tức giận, anh vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ Lục Hàn Đình trên giường: “Cậu nói xem cậu, bản thân mình chỉ còn một hơi tàn, còn ra ngoài dày vò mình, cậu không muốn sống nữa đúng không!”



Cơn giận của Cố Dạ Cần không rõ, ẩn nhẫn nhịn xuống lửa giận trong lồng ngực.



Mặt Lục Hàn Đình cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhàn nhạt kéo khóe môi tái nhợt: “Cố Dạ Cần, sao tớ lại cảm giác cậu cứ như… chưa thỏa mãn dục vọng thế nhỉ?”



…” Anh biểu hiện rõ đến vậy à?



5 Ề Ẹ Cô Dạ Cân hừ một tiêng: “Cậu biệt là tốt rồi! Cậu mà còn vậy thêm máy lần nữa, tớ liền bị cậu hù đến liệt dương!”



“Được rồi, không cho cậu chút mặt mũi, cậu liền vứt cả thể diện, có bản lĩnh đi tìm Diệp Linh phát hỏa đi, chứ đừng phát hỏa với anh em.”



Hai người đàn ông đấu khẩu như thé, trong phòng ngược lại an tĩnh.



Lúc này Lục Hàn Đình quay đầu, anh thấy được Hạ Tịch Quán đứng ở ngoài cửa.



Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tịch Quán cứng đờ.



3 5 Cô còn chưa kịp thu hôi lệ trong mát, cứ như vậy sỉ ngốc nhìn anh.



Anh thấy cô rồi.



Lục Hàn Đình tuy cơ thể không tốt, nhưng cái trong tròng mắt thâm thúy kia vẫn như cũ có hai cơn xoáy, như thể có thể nuốt chửng linh hồn người khác.



Khí tràng của anh không một chút suy giảm.



Lúc này Cố Dạ Gần quay đầu, con ngươi thanh bần cũng rơi trên mặt Hạ Tịch Quán, anh mím môi một cái, trầm giọng nói: “Này.”



Có Dạ Cần đang gọi ai?



S Hạ Tịch Quán nâng đâu nhỏ lên, nhìn Có Dạ Cần.



Cố Dạ Cẩn đang nhìn cô: “Gọi cô đó!



Cút nhanh lên!”



Cút.
Chương 1695:



Cố Dạ Cần bảo cô cút.



Hạ Tịch Quán nổi giận, cô vốn ghét Cố Dạ Cần, hiện tại anh còn cả vú lấp miệng em bảo cô cút.



Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng nói âm u không vui của Lục Hàn Đình: “Chú ý thái độ của – cậu đi, cậu hù cô ây!”



Cố Dạ Cần xì khẽ một tiếng: “Tớ thấy cô ta liền phiền.”



Lục Hàn Đình câu môi: “Tớ bây giờ thấy cậu cũng phiền, cậu cút trước đi.”



Cố Dạ Cẩn nhìn chòng chọc Lục Hàn Đình, sau đó đạp lên giường anh: “Đi, bây giờ tớ nói một câu cũng không đúng chứ gì, anh em là quần áo, phụ nữ là mệnh, cậu che chở cô ta điI!”



Có Dạ Cần thở hồn hến đi ra.



Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài một : úc lâu, đợi trong phòng triệt đê không còn tiếng động, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.



Lục Hàn Đình nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.



Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, sau đó dùng khăn ấm giúp anh lau mặt.



Cô lau rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau anh, cảm giác hơi thở nhẹ của anh, Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.



Hôn như vậy căn bản không đủ, đôi môi đỏ mọng của Hạ Tịch Quán dời xuống, hôn qua mắt anh, sóng mũi cao, sau đó rơi trên đôi môi mỏng tái nhợt của anh, không tiếng động bày tỏ nỗi nhung nhớ S $ tơ vương như thủy triêu đôi với anh.



Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng hôn anh.



Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt thâm thúy lóe ra ý cười dịu dàng, đồng tử phản chiếu đôi mắt trong vắt của cô: “Lớn gan nhỉ, bảo em đừng đến, đến rồi còn dám hôn trộm anh?”



Hạ Tịch Quán cả kinh, thì ra anh không ngủ.



Anh giả bộ ngủ.



Hạ Tịch Quán có chút ngượng ngùng, cử chỉ thân mật giữa cô và anh đều là anh chủ động, là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy.



ỹ Lục Hàn Đình anh tuân mặt mày trong đầy tràn rồi vui thích tiếu ý, chính nhất khuôn mặt cưng chìu nhìn cô.



Hạ Tịch Quán cũng không xấu hồ nữa, cô không dám ghé vào trên ngực anh, nên tựa cái đầu nhỏ trên gối anh, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khe hẽ cắt tiếng: “Em cứ hôn trộm anh đó!”



Nghe giọng nói mềm nhẹ ấy, ngửi mùi hương trong veo trên người cô, Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, anh không cho cô tới, cô vẫn tới.



Nhưng cũng không bất ngờ, cô nhất định sẽ tới.



Hạ Tịch Quán lặng lặng nằm bên người anh, cắn răng lên đôi môi mềm: “Em có thê… hôn anh thêm một chút không?”



Lục Hàn Đình nghiêng mặt sang bên, đối mặt với cô, hai người dựa vào rất gần, khi cô chớp hàng mi nhỏ dài, dường như đã chớp đến mi mắt anh.



“Em hôn lại xem.”



“Dạ”



Hạ Tịch Quán lại chạm lên, hướng về phía gò má anh tuần hôn một cái.



Một giây kế tiếp, Lục Hàn Đình giơ tay lên giữ lại gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô.



Môi hai người chạm vào nhau, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nín thở, cũng không dám động.



chà sát.



Xúc giác hai cánh môi chạm vào nhau vô cùng tuyệt vời, yết hầu Lục Hàn Đình khế lăn.
Chương 1696:



Bắt đầu thở gấp, anh chậm rãi ngừng nụ hôn này, điều chỉnh nhịp thở.



Rất nhanh, anh lại hôn lên môi cô.



Một nụ hôn đứt quãng, ngừng rất nhiều ằn, lúc anh cảm giác thân thể không ỗn sẽ dừng lại, Hạ Tịch Quán rất hiểu, hai người thời gian rất lâu không gặp nhau, khi hôn hít tự nhiên có một loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.



Lục Hàn Đình lần nữa hôn lên, cái lưỡi dài đánh lên hàm răng cô.



Hạ Tịch Quán run rầy hàng mi, khẽ há miệng.



Lục Hàn Đình ôm lấy đầu lưỡi của cô, hôn một lúc lâu.



Tiếng nước giao hòa luôn khiến người ta mặt đỏ tía tai.



Lúc kết thúc Lục Hàn Đình dán sóng mũi cao trên khuôn mặt cô trơn mềm, khép mi thỏ dốc.



Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, trong thanh thuần tràn ra vẻ quyến rũ của phụ nữ, thấy anh chau mày kiếm, cô vươn tay cầm bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất khó chịu không ạ?”



Lục Hàn Đình cà cà khuôn mặt nhỏ của cô, tiếng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Biết khó chịu còn trêu anh?”



n ệ Z Hạ Tịch Quán mât mây giây mới hiệu được ý tứ của anh: “khó chịu” của anh không phải là “khó chịu”của cô, cô liền nhắm mắt lại, ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: “Lục tiên sinh, anh đứng đắn một chút đi!”



BÚ”, Đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ vui thích của người đàn ông.



“Anh đang cười cái gì? Lục Hàn Đình, không cho cười!” Hạ Tịch Quán lúc này mới có một cảm giác chân thật, Lục tiên sinh của cô thật sự đã trở về.



“Quán Quán, dáng vẻ anh bây giờ, thân thể này, em không để ý chút nào sao?”



Vừa rôi lúc hôn anh nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ cô bị hôn đến ửng hồng, dáng vẻ mê ly không dứt.



Trong lòng anh biết cô không hè để ý, cô vẫn là rất yêu anh, một chút cử chỉ thân mật cũng khiến cô mặt đỏ tới mang tai, như nai con chạy loạn.



Chỉ là, thân thể anh bây giờ…



Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Em không biết cái gì gọi là để ý, em chỉ biết em muốn đi cùng anh, nhìn anh như vậy, em thấy đau lòng. Em vẫn yêu, thậm chí càng yêu hơn so với trước đây, em hy vọng anh mãi mãi cũng không rời bỏ em, vĩnh viễn ở cạnh em.”



Ặ Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô mêm mại, cô làm nũng với anh, bày tỏ với anh, anh vẫn luôn biết Quán Quán của anh là hiểu chuyện ngoan ngoãn như Vậy, cô sợ anh tự ti đa nghi, cho nên cô cho anh lời khẳng định chắc chắn trước.



Lục Hàn Đình nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó cầm tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, cùng cô mười ngón tay giao chặt.



– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước trước đây cũng không thích đồ ngọt, trong cuộc đời chưa bao giờ ăn kẹo, nhưng sau khi gặp được Liễu Anh Lạc, anh mỗi một ngày đều là ngọt ngào.



Hiện tại cô gái mặt cong mày cười nhìn anh, đôi mắt này, làm cho anh cảm thấy như đã từng quen biết.



Dường như trước đó hai người từng quen biết, anh đã từng… trong giấc mộng gặp oô.



Ánh mắt đầu tiên lúc gặp cô ở chùa, từ nơi sâu xa có một thanh âm không ngừng nói với anh- đi mau! Đi nhanh điI Đừng gặp côi Thế nhưng cô gọi anh lại, lại dính tới, cứ như vậy, anh một bên bài xích cô, một bên lại bị cô hấp dẫn.



Ánh mắt của anh luôn sẽ ở trong biển người mênh mông tìm kiếm cô, cô mặt : cong mày cười lưu luyên bên người anh, luôn sẽ làm trái tim cứng rắn của anh sinh ra vài niềm vui nhỏ. Phồn hoa trước mắt như mây khói, Lục Tư Tước 20 tuổi hay Lục Tư Tước 50 hơn tuổi tang thương dày nặng đều bởi ở khoảnh khắc vì cô mà viên mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK