Trên giang hồ bí tịch lấy văn hay tranh đẹp cặn kế ghi lại cách phế đi một người đàn ông như thế nào.
Diệp Linh mấy ngày nay đều bị nhốt trong biệt thự, không ra được, cũng không có cách để liên lạc với người bên ngoài, cho nên lúc nhàm chán mà bắt đầu đọc quyển sách này, lúc đó cô liền suy nghĩ, nếu như anh còn dám ép buộc cô, cô sẽ dùng cách trên này phế đi anh.
Cô muốn đích thân giải quyết gốc rễ của tội ác.
Diệp Linh từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, cây kéo này là cô từ trong phòng bếp len lén lấy ra, cô nhớ tới thuở thiêu thời năm đó củ Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc cũng từng dùng kéo đâm Lục Tư Tước, đây là một vũ khí rất lợi hại.
Diệp Linh cầm kéo chậm rãi hướng đến gần Có Dạ Cẩn…
Cố Dạ Cẩn thực sự đang ngủ, người đàn ông sau khi thoả mãn là thời khắc dễ dàng ngủ nhất, cộng thêm mấy đêm nay mỗi khi cô rời đi anh sẽ thức dậy, cho nên giắc ngủ không tốt lắm.
Lúc anh ngủ mơ mơ màng màng tự dưng thấy đau, xuất phát từ tính cảnh giác tự thân, anh đột nhiên mở mắt ra, Diệp Linh đứng ở bên giường, hai tay nắm cây kéo, trên cây kéo đã dính máu.
Anh mát Cô Dạ Cân từ trên cây kéo dính máu của cô đến trên quần mình, chỉ thấy trên giường đã đầy máu.
Trong lúc khiếp sợ trán Cố Dạ Cần đã chảy ra lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt tuấn tú đau đến trắng bệch, anh vươn tay một kéo lại cổ tay Diệp Linh, hất rơi cây kéo trong tay cô xuống đất: “Diệp Linh, em… điên rồi ư?”
Anh từ trong cổ họng bức ra âm tiết lành lạnh như dã thú.
Diệp Linh lần đầu tiên đả thương người, tay vẫn run rẩy, cô nhìn Cố Dạ Cần, chậm rãi nói: “Cố Dạ Cần, tôi ôm thù đứa con kia, anh hại tôi cả đời không thể mang thai, tôi khiến anh đoạn tử tuyệt tôn, sau này về con cái, hai chúng ta sạch nợ.”
Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán lăn xuống, Cố Dạ Cần thật hận không thể đem bàn tay to khóa lại cổ cô, cổ của cô mềm mại như vậy, chỉ cần anh nhẹ nhàng bóp một cái, sẽ không còn hơi thở nào nữa.
Khép rồi mở mi mắt, khi anh sắp không khống chế được mình thương tổn cô, Cố Dạ Cần một tay đầy cô ra, anh vén chăn lên xuống giường, trực tiếp mở cửa phòng.
“Người đâu! Mau tới!”
Bên ngoài truyền đến âm thanh hoảng loạn, bảo vêh và người làm nữ đều đuổi tới.
“Trời ạ tiên sinh, ngài làm sao vậy? Tiên sinhl”
Kèm theo tiếng kinh hô, Diệp Linh trong phòng nghe được tiếng đổ ầm, phía ngoài Cố Dạ Cần đã ngã xuống, hôn mê.
Cố Dạ Cần khẩn cấp đưa đi bệnh viện, Diệp Linh ngồi xuống, cô cầm bút lên, trên tờ giấy trắng trống viết xuống ba chữ — giấy ly hôn.
Cô bình tĩnh viết một phần giấy ly hôn, sau đó ở phía dưới ký tên của mình — Diệp Linh.
Làm xong tất cả, cô mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Cố Dạ Cẩn trọng thương nhập viện toàn bộ biệt thự đều luống cuống tay chân, hiện tại người làm nữ thấy Diệp Linh đi ra nhanh chóng ngăn cản nói: “Thái thái, tiên sinh đã phân phó, cô chỉ có thể đợi ở trong biệt thự không thể đi ra ngoài.”
Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như một trang giấy, song bình tĩnh lại ung dung, cô thản nhiên nói: “Tôi phải đi, sẽ không trở lại nữa.”
Lúc này bên ngoài biệt thự ngừng vài chiếc limo sang trọng, một nhóm hộ vệ áo đen xuống, xuống cuối cùng là bố Phạm và Phạm Tư Minh.
Phạm Tư Minh vọt tới, choàng áo khoác ngoài trên vai Diệp Linh: “Linh Linh, em không sao chứ, vừa rồi anh thấy chỗ em có xe đi thẳng thẳng đến bệnh viện, anh còn tưởng rằng em bị thương…”