Lệ lão phu nhân còn móc ra một bao tiền to, trực tiếp nhét vào trong lòng Lâm Thủy Dao: “Dao Dao, đây là mẹ cho conl”
Lâm Thủy Dao đại khái cũng biết bao tiền này tương đương với phí đổi xưng hô, thế nhưng bao tiền này thật sự rất nặng nhaa, lão phu nhân xuất thủ há là một chữ “giàu” được?
Lâm Thủy Dao đem tiền lì xì thu, Lệ Quân Mặc xoay người tiến vào, Lâm Thủy Dao kéo Lệ lão phu nhân cánh tay cũng cùng nhau vào đại trạch.
Trong phòng khách, Lệ lão phu nhân nói: “Dao Dao, đã trễ thế này, con ăn xong cơm tối rồi phải không, có muốn ta bảo má Ngô làm cho ngươi chút đồ ăn ngon không?”
Lâm Thủy Dao cảm giác cái bụng mình hơi đói: “Mẹ, vậy con sẽ không khách khí nhé ạ.”
“Không cần khách khí, nơi này chính là nhà của con, Dao Dao, con có ăn kiêng cái gì không?”
Lâm Thủy Dao lắc đầu: “Không có ạ, con người con không kén ăn, dễ nuôi lắm ạ.”
“Không kén ăn thì tốt, dễ nuôi!” Nói rồi Lệ lão phu nhân nhìn một chút tư thái yểu điệu căng mịn của Lâm Thủy Dao, cười đến híp cả mắt: “Dao Dao, con có muốn… sinh cho Quân Mặc một đứa con trai không?”
Lão phu nhân đã thẳng thắn đến vậy sao?
Lâm Thủy Dao vô cùng bình thản tiếp chiêu, bà ngắng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ở lên lầu, ngọt ngào kêu một tiếng: “Quân Mặc.”
Lệ Quân Mặc dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Thủy Dao.
Hiện tại Lâm Thủy Dao dịu dàng làm người hài lòng dựa vào bên người lão phu nhân, ngọn đèn vàngtrong phòng ăn tôn ngũ quan xinh xắn của bà môi hồng răng trắng, rực rỡ động nhân, bà nhìn ông, nghiêng nghiêng cái đầu: “Quân Mặc, mẹ bảo em sinh cho anh một đứa con trai, anh có muốn hay không nha.”
Một đêm kia bà bò lên trên giường của ông, leo trên người của ông, thổi khí bên tai ông – tôi muốn sinh con gái cho anh nha.
Hiện tại, bà đứng dưới ngọn đèn dầu, mặt mày cong cong nhìn ông cười – Quân Mặc, anh có muốn em sinh con trai cho anh không nha.
Cổ họng Lệ Quân Mặc căng thẳng, mím môi không nói lời nào.
Lâm Thủy Dao thu hồi ánh mắt, uất ức nhìn Lệ lão phu nhân: “Mẹ, con cũng là muốn sinh con trai cho Quân Mặc, thế nhưng gần đây Quân Mặc quá bận việc, cũng không có thời gian cùng con tạo cục cưng.”
Lệ Quân Mặc đứng ở trên lầu: “…”
Lệ Quân Mặc đến thư phòng làm việc một hồi, sau đó ra cửa, ông đúng lúc gặp được Lâm Thủy Dao mới vừa lên lầu.
Lâm Thủy Dao tâm tình tốt, thấy ông còn chủ động chào hỏi, thanh âm ngọt ngào: “Hi, Quân Mặc, anh làm việc xong rồi à?”
Bà hết sức đảm nhiệm được phần công việc này, diễn vô cùng chân thật.
Lệ Quân Mặc dừng bước, cặp mắt phượng rơi vào trên gò má bà, vừa rồi ăn bánh ga-tô, một chút bơ trắng dính trên khóe môi liễm diễm của bà, ánh mắt ông sâu vài phần: “Lau miệng đi.”
Lâm Thủy Dao bị kìm hãm: “… Cái gì?”
Rất nhanh, trong tầm mắt tối sầm, Lệ Quân Mặc đã xông tới, khí tức nam tính mát lạnh dương cương sạch sẽ áp vào, người đàn ông dùng ba ngón tay thon dài nắm cằm bà, tay kia cầm khăn tay mềm mại lau khóe miệng bà, còn ghét bỏ nói: “Thật bẩn, cô ăn bánh ga-tô cũng để dính bơ được đấy à?”
Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là con cưng của Đề Đô, trong cốt nhục chảy xuôi dòng máu quý tộc, tự nhiên cũng có bệnh sạch sẽ, hét sức thích sạch sẽ.
Trên khuôn mặt tuần tú của người đàn ông treo vẻ ghét bỏ không hề che giấu, có thể thấy được ông vô cùng tỉ mỉ xoi mói, cho nên ghét bỏ là thật.
Thế nhưng ngoại trừ ghét bỏ, ánh mắt của ông còn có chút thâm trầm ám nhiệt.
Chương 1534:
Hiện tại thân thể Lâm Thủy Dao đều bị ông giữ trong lòng, bà cũng bất động, hưởng thụ ông chủ động phục vụ, nhưng bà tiếu mị trừng mắt nhìn: “Lệ tổng, nhìn bên mép tôi dính bơ, trong đầu anh có nồi lên hình ảnh đen tối gì đó không đấy?”
Mùi thơm trên người phụ nữ vẻ này không ngừng chui vào trong mũi ông, khăn trên tay ông hơi kìm hai cái trên bờ môi mềm mại của bà, môi đỏ nhanh chóng mắt đi huyết sắc, loại kích thích song trọng của thị giác và khứu giác này làm cho yết hầu Lệ Quân Mặc nhanh chóng bỗng trượt lên trượt xuống: “Lâm tiểu thư, cô nghĩ tôi suy nghĩ đen tối thế nào?”
Ông mặt ngoài vẫn là nghiêm chỉnh quân tử dáng dấp, Lâm Thủy Dao đột nhiên sinh tâm muốn trêu tức ông, dù sao bà đã sớm phát hiện, ông đặc biệt… không được thỏa mãn.
“Lệ tổng, anh thực sự không hề suy nghĩ bát cứ điều gì?”
Nói rồi Lâm Thủy Dao duỗi lưỡi liếm khóe môi mình một chút.
Bởi vì tay ông đặt ở đó, nên ông liền cảm tháy có thứ mềm mại chạm vào tay mình.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc đột nhiên ám trầm đi, ông cũng không phải là boy ngây thơ nữa rồi, tuy cuộc đời ông chỉ có duy nhất một lần phong hoa tuyết nguyệt còn hay bị bạn thân Lục Tư Tước cười nhạo, nhưng tuổi tác sinh lý đã đến giai đoạn thành thục nhất inh, nên động tác vô cùng có tính ám chỉ kia của Lâm Thủy Dao làm cho trong mắt ông văng lên hoa lửa.
Ngón tay của ông đột nhiên dùng sức, nắm cằm bà, hạ giọng mắng: “Lâm Thủy Dao, cô là phụ nữ, đến tột cùng có biết cái gì gọi là thấy thẹn hay không!”
Lâm Thủy Dao nheo lại cặp mắt tiếu mị kia, chậc chậc, thật đúng là một ngụy quân tử đạo mạo nghiêm túc!
“Tôi còn tưởng rằng Lệ tổng chỉ thích phụ nữ không biết xấu hỗ ấy chứ.”
“Lâm Thủy Dao!”
Thấy ông dường như tức giận, Lâm Thủy Dao nhanh chóng thả mềm giọng nói dỗ ông: “Giận rồi? Đừng nóng giận nha, Lệ tổng… tú sắc khả xan* như thế, tôi không nhịn được muốn đùa giỡn Lệ tổng một cái đó nha.”
*Tú sắc khả xan: Nghĩa là màu sắc tinh tế có thể làm cho mọi người quên đi cơn đói. Tả người phụ nữ có dung mạo hoặc cảnh rất đẹp. Ở đây tả bác Mặc đẹp quá nên dì Dao không nhịn được muốn ăn.
*“Ngoan.” Lâm Thủy Dao giơ tay lên xoa xoa đầu của ông, giống như dỗ chó con.
Lệ Quân Mặc bị xoa đầu: “…
Lệ Quân Mặc kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của bà, không vui nói: “Sờ đâu đấy?”
Cặp mắt Lâm Thủy Dao rất trong, như nước nhìn ông, còn giả vờ phong tình cắn đôi môi đỏ mọng: “Lệ tổng, anh muốn… tôi sờ chỗ nào của anh nha, tôi đều sờ.”
Tiểu yêu tinh này!
Lệ Quân Mặc tự cảm thấy mình vô cùng cắm dục, nhưng bây giờ cũng bị bà châm lên một thân hỏa.
Vừa lúc đó Lệ lão phu nhân lên lầu, thấy cảnh hai người lôi lôi kéo kéo, Lệ lão phu nhân nhanh chóng giơ tay che kín hai mắt của mình kêu lên: “OMG, ta không thấy gì cả, các con tiếp tục, tiếp tục đi!”
*…” Lệ Quân Mặc nhanh chóng buông lỏng Lâm Thủy Dao ra.
Lâm Thủy Dao thẹn thùng: “Mẹ.”
Lệ lão phu nhân đã chuẩn bị đi, lúc này mới quay người trở về, lão phu nhân cười đến nở hoa: “Quân Mặc, Dao Dao, mẹ không sao, mẹ đã sai người ta dọn dẹp phòng của bọn con xong rồi, các con có thể sớm nghỉ ngơi một chút đấy.”
Lệ gia đại trạch có rất nhiều phòng, phòng ngủ chính thì có mấy căn, vừa rồi có người leo trên giường Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc tự nhiên là sẽ không lại vào căn phòng kia, Lệ lão phu nhân sai người chuẩn bị phòng ngủ chính mới.
Lâm Thủy Dao nhìn về phía Lệ lão phu nhân: “Mẹ, vậy con về phòng trước,” Nói xong bà lại tựa như xáu hỗ còn rụt rè liếc mắt hướng Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, em chờ anh, anh đừng về phòng quá muộn nhé, đêm nay anh khổ cực rồi, chờ anh về phòng em sẽ đấm lưng, bóp vai cho anh nha.”
Chương 1535:
Lệ lão phu nhân nghe thế lại mừng rỡ.
Lệ Quân Mặc mắt lạnh nhìn người phụ nữ này diễn trò, đôi môi mỏng vẽ ra độ cong ám sắc.
“Thiếu gia, trà đã pha xong ạ.” Lúc này một người làm nữ: đưa một ly trà tới.
Lệ Quân Mặc cầm ly trà lên uống hai ngụm, thế nhưng ông nhanh chóng phát hiện mùi vị không đúng: “Mẹ, đây là trà gì?”
“Con trai, đây là trà tráng dương, con thấy rất uống ngon đúng không?”
*.” Lệ Quân Mặc nặng nề ném chén trà, khuôn mặt tuần tú tối sầằm: “Mẹ!”
Gương mặt chứa ý cười của Lệ lão phu nhân nhanh chóng biến thành uất ức: “Con trai, con lại hung mẹ, mẹ vì con dễ dàng sao, mẹ đã chừng này tuổi rồi, còn vác cái mặt già đi kiếm thứ này cho con, con đã nhiều năm không chạm qua phụ nữ như vậy, không phải mẹ còn sợ con…
không được nha, nên mới tìm đồ giúp con trợ hứng, bằng không con để mắt nàng dâu nhỏ vất vả lắm mới tìm đến cửa của mẹ thì sao a, con xem con đi, còn hung mẹ, cuộc sống này quá vô pháp mà, hu hu hu…”
Đối mặt với người mẹ đam mê diễn xuất này, Lệ Quân Mỹ: Lệ Quân Mặc lại ở một tiếng trong thư phòng, xử lý văn kiện xong ông trở về phòng ngủ.
Mới vừa vào phòng, Lâm Thủy Dao vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, người phụ nữ mới vừa tắm xong, mặc trên người một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, làn váy đắp lên bắp đùi, hai cái chân nhỏ phía dưới như siêu mẫu vừa mịn lại trắng, bắp thịt phơi bày ở ngoài mềm mịn như mỡ dễ, xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, đạm mạc lên tiếng: “Lâm tiểu thư, cô mặc như vậy là cố ý câu dẫn tôi hay cho là tôi không tồn tại?”
Lâm Thủy Dao ngồi ở trên bàn trang điểm, bắt đầu skincare, xuyên qua mặt gương bà liếc mắt người đàn ông: “Câu này anh nên đi hỏi mẹ anh.”
Ý kia là – mẹ anh bảo tôi mặc, tôi có thể từ chối à?
Lệ Quân Mặc đi lên trước, thân thể đồ sộ đứng sau lưng bà, tròng mắt, gương mặt sáng rực của người phụ nữ dưới ngọn đèn tản ra châu quang oánh ngọc, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vậy mà lại trẻ xinh đến thế.
“Lâm Thủy Dao, cô không mặc nội y.”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Lâm Thủy Dao cong đôi môi đỏ mọng: “Tôi cũng rất muốn mặc, nhưng mẹ anh không đưa nội y,”
Lệ lão phu nhân thì cho bà một cái váy ngủ, đoán chừng trong mắt Lệ lão phu nhân, đã không thể cho nhiều hơn nữa.
Lệ Quân Mặc không nói tiếp, ông giơ tay lên cởi ra nút áo SƠ mi.
Lúc này cửa phòng mở ra, một nha hoàn tên Thanh Thanh xinh đẹp đi đến: “Tiên sinh, tôi giúp ngài cởi quần áo!”
Thanh Thanh đưa tay ra giúp Lệ Quân Mặc cởi áo.
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua, Thanh Thanh đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, vô cùng đẹp, hơn nữa ngực của cô ta đặc biệt lớn, nhìn có vẻ là cúp E!
Có thể tùy ý tiền vào phòng nam chủ nhân, còn giúp nam chủ nhân cởi áo thay đồ, nhất định là nha hoàn nhát đẳng của Lệ Quân Mặc.
Người thừa kế hào môn đều có vài nha hoàn nhất đẳng, những nha hoàn này có địa vị cao hơn so với nha hoàn thông thường, bởi vì các cô có cơ hội bò lên trên giường thiếu gia, khi các thiếu gia chưa kết hôn có thể giúp bọn họ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Thời gian Lâm Thủy Dao chọn trúng Lệ Quân Mặc rất sớm, khi đó hai người đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bà chỉ biết là một đêm kia ông vẫn tiểu xử nam, nhưng sau đó ông kết hôn rồi ly hôn, phụ nữ bên người hẳn hẳn đi một đọt lại đên một đọt, có vài nha hoàn động phòng cũng rât bình thường.
Thanh Thanh muốn chạm vào Lệ Quân Mặc, nhưng Lệ Quân Mặc tránh một cái, mím môi môi nói: “Nơi đây không cần cô hầu hạ, đi ra ngoài đi.”