Vưu Linh nói: “Họa Họa, Lâm Mặc có phải nghỉ học rồi không, chị Lâm biến mất chắc là quá đả kích với cậu ây, cậu ây cũng không muôn đi học, nhưng cuộc thí lập trình thì phải làm sao bây giờ, cậu ây chính là đại diện cho Nhất Trung chúng ta xuất chiên cơ mà.”
Lục Họa khẽ chau hàng mày thanh tú, cô cũng biết tính gấp gáp của cuộc thi lập trình, nhưng theo như tính tình của cậu, chắc là không muốn tham gia.
Mấy ngày nay cậu đang làm gì?
Cậu có khỏe không?
Lục Họa tâm loạn như ma, lo lắng cho cậu, thê nhưng bảo cô lấy điện thoại ra chủ động liên hệ cậu, cô thật sự không làm được.
Tan học, Lục Họa đi ra khỏi sân trường, lúc này một người đâm đầu đi tới, là bạn của Lâm Mặc, Ngô Trạch Vũ.
“Lục hoa khôi.” Ngô Trạch Vũ gọi cô lại.
Lục Họa dừng bước lại: “Chào cậu.”
“Lục hoa khôi, A Mặc đã rất nhiều ngày không đi học, cô không lo lắng cho cậu ây sao?”
“Cậu ấy… đã sắp là một người trưởng thành rồi, nên biệt mình đang làm những gì, tôi lo lắng cũng vô ích.” Lục Họa khâu thị tâm phi nói.
“Nhưng chị Lâm biến mắt, không biết hiện tại đang ở nơi nào, có mạnh khỏe hay không, A Mặc từ nhỏ đã sống nương tựa với chị, chị ấy là thân nhân duy nhất của cậu ¡ ấy trên đòi này, hiện tại chị ây bỏ cậu đi, cậu ấy chắc đang đau khô lắm.”
Trái tim Lục Họa tê rần, như là bị ong mật chích vào, đúng vậy, cậu hẳn đang đau khổ.
“Lục hoa khôi, chị đã đi rồi, A Mặc không ở nhà, mây ngày này A Mặc vẫn luôn ở trong quản bar uông rượu, uống đến váng đầu váng óc, tôi sợ, tiệp tục như vậy nữa thân thể cậu ấy sẽ không chịu được.”
“Cái gì, cậu ấy vẫn luôn ở trong quán bar uông rượu?” Lục Họa lên tiêng.
“Đúng vậy, Lục hoa khôi, cô mau đi nhìn Á Mặc đi! A Mặc không: thê chán chường như vậy nữa, cô nhát định có thê thức tỉnh A Mặc lại.: Lục Họa nghe rõ, Ngô Trạch Vũ tìm cô chính là vì đề cho cô đi tìm Lâm Mặc, cậu lại đi uỗng rượu rồi.
Nhớ tới cậu uông rượu, Lục Họa liên không còn cách nào tha thứ chuyện đêm hôm đó cậu say khướt làm ra với mình.
“Tôi không đi.” Lục Họa xoay người rời đỉ.
Lục Họa về tới nhà, cô bắt đầu làm bài tập, thế nhưng cô không tập trung được, một chữ cũng không đọc vào.
“Chị Họa Họa! Chị Họa Họal” Lúc này bên tai truyền đến tiếng Có Vũ kêu.
Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Vũ Vũ, làm sao vậy?”
“Không phải em làm sao vậy, mà là chị làm sao vậy, chị Họa Họa, em đã gọi chị tận mấy lần mà chị cứ ngân người mãi, chị đang nghĩ gì thê?” Có Vũ nghi ngờ nhìn cô.
Lục Họa có chút chột dạ: “Chị không có ngân người, cái này… đề toán này học quá khó khăn, chị không biết làm.”
Cô Vũ nhìn một chút bài tập số học trong tay Lục Họa, thật tin tưởng rôi, cô suy nghĩ một chút nói: “Chị Họa Họa, chị học lệch như vậy không tốt lắm đâu, như vậy đi, em tìm cho chị giáo viên toán, vê sau mỗi buổi tối sau khi tan học phụ đạo cho chị nhé.”