Sùng Văn nhanh chóng tiến lên nâng Lục Hàn Đình, nhưng Lục Hàn Đình đẩy anh ta ra, anh đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Quán Quán…”
Hạ Tịch Quán hiện tại rất tức giận, đôi mắt trong veo như nước trừng về phía anh: “Câm miệng, giờ em không muốn nghe anh nói chuyện!”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngậm miệng, Hạ Tịch Quán đi tới chỗ nào, anh liền theo sát tới chỗ đó, hệt như cái đuôi vậy.
Sùng Văn phía sau: “…”
Thiếu chủ như vậy khiến anh ta không cách nào nhìn thẳng rồi!
Tây Uyễn.
Hạ Tịch Quán lên lầu, đi thẳng vào phòng mình, Lục Hàn Đình cũng muốn đi vào, nhưng “rầm” một tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp đóng cửa phòng lại, còn khóa trái.
Lục Hàn Đình bị sập cửa, anh đứng ở ngoài, đưa tay gõ cửa: “Quán Quán, em mở cửa ra đi, anh có lời muốn hỏi em.”
Sùng Văn tốt bụng tiến lên khuyên nhủ: “Thiếu chủ, bây giờ đã khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai rồi hãng nói, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Hàn Đình quét ánh mắt sắc bén tới: “Cút!”
“..
Sùng Văn: “…
Thiếu chủ ở trước mặt Hạ tiểu thư ngoan như đứa bé, sao ở trước mặt anh ta hung dữ thế chứ, anh ta rất sợ đó, không thể chọc, không thể chọc đến mà.
Sùng Văn co cẳng, chạy biến.
Lục Hàn Đình đưa tay gõ cửa, “Quán Quán, em mở của ra chút đi, anh muốn hỏi em, em yêu anh không? Bây giờ em nói em yêu anh cho anh nghe với, có được không?”
“Quán Quán, sau này em sẽ không rời xa anh nữa đấy chứ!
Sau này em sẽ không không cần anh nữa chứ? Anh muốn em bây giờ thề với anh, cam đoan với anh.”
“Quán Quán, để anh vào đi mà, anh muốn ngủ, anh muốn ôm em ngủ.”
Đã trễ thế này, lão phu nhân và má Ngô vốn đã sớm ngủ, nhưng Lục Hàn Đình ầm ï như thế, lão phu nhân khoác áo cùng má Ngô đi ra.
Má Ngô ngạc nhiên nói: “Thiếu gia làm cái gì vậy nhỉ, tôi đi nhìn thử.”
Lão phu nhân nhanh chóng ngăn má Ngô: “Không sao đâu, không cần lo cho nó, A Đình đang say đó, để tự nó nháo thế đi!
Chúng ta đi ngủ.”
Lão phu nhân không thèm để ý về phòng ngủ lại.
Má Ngô nhìn Lục Hàn Đình vài lần, bà cũng từng gặp đàn ông xỉn rượu, hát nhảy làm trò cười cho thiên hạ đầy dẫy, mà thiếu gia sây rượu vẫn là lần đầu tiên bà thấy, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu ôm!
Hạ Tịch Quán vẫn không để ý tới Lục Hàn Đình, chính anh đã làm chuyện sai thì tự mình tỉnh lại đi.
Đồng thời cô nhạy cảm đã nhận ra Lục Hàn Đình dị thường, cô cảm giác Lục Hàn Đình hai ngày này là lạ, không phải anh có chuyện gì gạt cô?
Hạ Tịch Quán dậy sớm cũng không thấy Lục Hàn Đình đâu, cô hỏi lão phu nhân: “Bà nội, Lục tiên sinh đâu ạ?”
“Quán Quán, A Đình hình như đến Lục gia tìm bố nó, sáng sớm đã đi rồi.” Lão phu nhân nói.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhướng hàng mày thanh tú, Lục Hàn Đình đi tìm lục Tư Tước làm cái gì, dự cảm không lành càng mạnh mẽ, ngày đó Lục Hàn Đình gọi cô là Lục phu nhân, chẳng lẽ anh đã… khôi phục ký ức?
Hiển nhiên Lão phu nhân cũng nghĩ đến cái khả năng này, bà nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cháu nói A Đình nó…”
Hạ Tịch Quán biết lão phu nhân cũng nghĩ giống cô.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reng lên, là điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.
Lão phu nhân nghe điện thoại: “Alo.”
Bên kia không biết nói những gì, sắc mặt lão phu nhân đại biến: “Quán Quán, nguy rồi, A Đình đã xảy ra chuyện.”
Cả trái tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Cụ thể bà cũng không biết, Lục gia gọi điện tới, nói A Đình với bố nó trong thư phòng không biết nói những gì rồi cãi nhau, A Đình hình như… lại phát bệnh rồi.”