Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2019:



Anh vân sợ.



Sợ bản thân không vượt qua được cửa ải anh trai của cô.



Sợ anh cô sẽ mang cô đi.



Sợ mình sẽ nhịn không được giương cung bạt kiếm với anh trai cô.



Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán Diệp Linh, từng lần một hôn, anh nhẹ giọng than thở nói: “Linh Linh, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, lại khiến anh… sinh lòng khiếp đảm, bắt đầu không còn cách nào tiếp thu biến cố, bắt đầu không thích lênh đênh phiêu dật, anh đã cảm giác bản thân đã không giống mình nữa rồi.”



Diệp Linh đang say giấc đã định trước không cách nào cho anh bắt kỳ đáp lại.



Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang ên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, có khách tới.”



Đã trễ thế này, sau khi Tiêu Thành đến, ại có người tới.



Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, con ngươi đen hanh bần nhìn sang: “Người nào?”



“Tứ ca”



Tiêu Tứ tới rồi!



Tiêu Thành ra khỏi biệt thự, nhanh chóng lên chiếc xe bảo mẫu màu đen, xe sang trọng vội vã phóng đi.



Lúc này ven đường có một người, là…



Ôn Lam ngồi trên xe lăn!



Ôn Lam khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn hướng chiếc xe kia biến mất phương, thật lâu chưa hồi hồn.



“Phu nhân, bà sao vậy?” Thủ hạ sau lưng hỏi.



Tay Ôn Lam run lên, toàn thân đều run rẫy, một lúc lâu bà ta mới nói ra một câu đầy đủ: “Nó đã trở về… người Diệp gia đã trở về… Diệp Minh đã trở về…”



Ôn Lam đã nhìn ra, người đàn ông ban nãy kia chính là Diệp Minh.



Ôn Lam cả đời này đối với người Diệp gia đều nhớ mãi không quên, Diệp gia là ác mộng bao nhiêu năm bà ta nửa đêm tỉnh mộng, là ma chướng trong lòng bà ta, nên dù Diệp Minh mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, bà ta vẫn giống với Diệp Linh, vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra anh.



Trời ơi.



Diệp Minh đã trở về.



Nó… không phải đã chết rồi sao?



Vì sao nó lại trở về?



Có phải trở về báo thù hay không?



Con ngươi Ôn Lam không ngừng co rút lại phóng đại, khiếp sợ, bất an…



Không được, bà ta không thể để cho Diệp Minh trở về, Cố gia đã cửa nát nhà tan rồi, bà ta không thể lại để cho Diệp Minh sông lại!



Biệt thự, trong phòng khách.



Tiêu Tứ ngồi trên ghế sa lon, đang uống trà.

Chương 2020:

Lúc này người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh.”

Cố Dạ Cần xuống lầu.

Tiêu Tứ nhanh chóng ngảng đầu, Cố Dạ Cần áo sơ mi trắng quần tây đen từ trên lầu đi xuống, giữa mi tâm tuần mỹ lộ ra vẻ bạc tình thờ ơ.

“Cố tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Tiêu Tứ đứng lên, chủ động vươn tay, muôn bắt tay với Có Dạ Cẩn.

Cố Dạ Cần đi tới, nhưng không cùng Tiêu Tứ bắt tay, mà là ngồi ở chủ vị ghế salon, anh thản nhiên liếc Tiêu Tứ: “Ngồi đi.”

Tay Tiêu Tứ cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung, rất xấu hỗ.

Thủ hạ phách lối của Tiêu Tứ lúc này tiến lên chỉ trích: “Mày sao không biết thức thời như thế, mày biết Tứ ca bọn tao là ai không, Tứ ca nắm tay với mày là vinh hạnh của mày đói”

Cố Dạ Cần lười biếng tựa lưng trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, anh đốt một điếu thuốc, hút một hơi, sau đó mới chậm rãi ngước mắt, đôi con ngươi đen thanh bân kia xuyên qua làn khói mù lượn quanh nhàn nhạt rơi vào trên mặt tên thủ hạ.

Thủ hạ nhìn Cố Dạ Cần, ánh mắt người đàn ông trong ngọn lửa đỏ tươi đang nhảy múa không thấy rõ, song khiến người ta không hiểu sao sợ hãi.

Da đầu thủ hạ tê rần.

Lúc này Tiêu Tứ tát thủ hạ một cái, mắng to: “Thằng chó, ai cho mày ra ngoài là cắn bậy người, nơi này là Hải Thành, là địa bàn của Cố tổng, mày ăn gan hùm mật gấu àI”

Nói rồi Tiêu Tứ cười nói: “Cố tổng, anh đừng tức giận với thằng chó này, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh ở trong cái gạt tàn thuốc gõ gõ điếu thuốc: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Tứ ngồi xuống: “Cố tổng, anh có nghe nói qua… Diệp gia không?”

Cố Dạ Cẩn nhướng mày: “Người nào của Diệp gia?”

“Chính là Diệp Minh thiên chỉ kiêu tử của Diệp gia trâm anh, nổi bật trong giới chính trị đã trở thành cú hích hồi đó. Sau đó Diệp gia ra gặp biến có, tiếc là, Diệp Minh đã chết.” Tiêu Tứ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Cố Dạ Cần, hắn rất muốn từ nơi Cố Dạ Cần nhìn ra gì đó.

Song rất đáng tiếc, Cố Dạ Cẩn không có chút rung động nào, anh thờ ơ lại hút một hơi thuốc: “Anh qua đây chính là kể chuyện xưa cho tôi?”

Tiêu Tứ đột nhiên “ha ha” phá lên cười: “Cố tổng, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ là nghe nói năm đó hai nhà Cố Diệp rất thân thiết, nói vậy Cố tổng cũng rất quen thuộc với Diệp Minh, nếu như Cố tổng đã biết dấu vết của Diệp Minh, nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta có thể làm bạn bè.”

Cố Dạ Cần nhìn về phía Tiêu Tứ, môi mỏng nhếch ra đường vòng cung nhàn nhạt: “Tôi đúng là có biết dấu vết của Diệp Minh.”

Cái gì?

Trong lòng Tiêu Tứ khẽ động, hai mắt đều sáng: “Cố tổng, hắn ta ở đâu?”

“Vừa rồi anh cũng nói Diệp Minh đã chết, vậy bây giờ Diệp Minh nhất định là ở… âm tào địa phủ nhỉ, ah, không đúng, cũng có khả năng đã chuyển thế đầu thai rồi.” Cố Dạ Cần sâu kín cười nói.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Tứ trong nháy mắt tắt đi, kẻ ngu cỹng nghe ra Cố Dạ Cân đang đùa giỡn hăn!

Song hắnbây giờ đang ở trong địa bàn của người ta, Cố Dạ Cần là thủ phủ Hải Thành ở chỗ này có thể nói một tay che trời, hô mưa gọi gió, Tiêu Tứ cũng không muốn gây ra phiền toái gì cho mình.

“Đã như vậy, vậy tôi cáo từ trước, nhưng Cố tổng có thể suy nghĩ kĩ một chút, nếu như nhớ ra rồi, có thể gọi cho tôi bắt cứ lúc nào.” Tiêu Tứ đặt một tắm danh thiếp ở trên bàn trà, sau đó mang theo thủ hạ rời đi.

Cả tòa biệt thự đều khôi phục an tĩnh, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế salon hút hết điều thuốc, sau đó anh ném danh thiếp trên bàn trà vào trong thùng rác.
Chương 2021:

Lúc Diệp Linh tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau rồi, có lẽ do mang thai, cộng thêm điều trị của Hạ Tịch Quán, cô bắt đầu thích ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt, một đêm không mộng mị.

Song Diệp Linh vẫn có chút lo lắng, nếu như không đoán sai, ngày hôm nay anh trai sẽ mang theo Tô Tiểu Đường rời khỏi nơi này.

Mắt phải của cô cứ nhảy mãi, năm đó lúc bố mẹ xảy ra tai nạn xe, mắt phải của cô cũng nhảy như vậy.

Cô có một dự cảm rất xấu.

Diệp Linh rất muốn gọi cho anh trai, nhưng cô lại không dám, sợ lại gây răc rôi.

Lúc này chuông điện thoại di động của cô vang lên, điện thoại tới, là Cố Dạ Cần gọi.

Cố Dạ Cần sáng sớm đã phải đến công ty.

Diệp Linh ấn phím nhận, tiếng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cẩn nhanh chóng truyền tới: “Cố thái thái, tỉnh ngủ rồi?”

Nghe được giọng anh, Diệp Linh không hiểu sao thêm mấy phần an lòng, cô gật đầu: “Dạ.”

“Trước khi anh đến công ty đã nấu cháo cho em rồi đó, còn rán một cái trứng chân, mau xuông lâu ăn đi, đừng để con trai anh bị đói.”

Xem ra chủ tịch đại nhân bận tối mặt tối mũi thật sự muốn gác kiếm nấu ăn rồi, trong lòng Diệp Linh ngọt ngào, song cô chu môi bắt mãn nói: “Làm sao anh biết đây là con trai, Cố tổng, anh có phải trọng nam khinh nữ hay không?”

“Suy nghĩ nhiều rồi, anh đang hạ kỳ vọng đấy, anh thích con gái, nhưng anh sợ em không sinh được con gái, không muốn gây áp lực cho em.”

“… Vậy cũng không được, Cố tổng, anh trọng nữ khinh nam.”

Cố tổng: “.. Dù sao anh nói cái gì cũng sai.”

“Cô thái thái, ngoan nào, nêu như là con trai, hai bố con anh sẽ bảo vệ em, nếu như là con gái, anh bảo vệ hai mẹ con em.” Cố tổng cho ra một đáp án chính thức.

Diệp Linh lúc này mới thôi: “Vậy được, em bỏ qua cho anh, Cố tổng cố gắng làm việc nha, em xuống lầu ăn cơm.”

Cuộc nói chuyện sến rện của hai người kết thúc, Diệp Linh mở cửa phòng, đi xuống lầu.

Thế nhưng rất nhanh bước chân cô liền cứng đờ, bởi vì trong phòng khách thêm một người, là Ôn Lam.

Ôn Lam tới.

On Lam vân ngôi trên xe lăn, trạng thái tinh thần bà ta có cái gì rất không đúng, trong một bàn tay không biết gắt gao lôi cái gì, tay kia cầm điện thoại, đang gửi tin nhắn.

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Ôn Lam cả người đều ngồi phịch ở xe lăn, rất nhanh bà ta còn bật cười: “Ha, ha ha, ha ha ha.”

Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ởi tới: “Cố phu nhân, sao bà lại tới đây?”

Ôn Lam nhanh chóng ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, bà ta còn cười, cười đắc ý lại điên cuồng.

Bất an vừa dịu xuống của Diệp Linh lại cuốn tới, cô nhìn Ôn Lam: “Bà đang cười cái gì?”

Ôn Lam miễn cưỡng ngưng ý ười: “Diệp Linh, anh trai Diệp Minh của mày có phải là đã trở lại hay không? Nó căn bản chưa chết, đúng không?”

Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, cô tuyệt đối không ngờ rằng Ôn Lam lại biết anh trai của cô đã trở về, cô liền phòng bị phủ nhận: “Bà đang nói bậy cái gì thế!”
Chương 2022:



“Diệp Linh, đã đến bây giờ mày lại vẫn không thừa nhận ha ha, đêm qua tao đã thấy được, người đàn ông kia chính là anh trai mày!”



Cái gì?



Đêm qua anh trai đã tới đây?



Diệp Linh không biết, là thật sự không biết, anh trai tới nơi này nhất định là tìm Cố Dạ Cần, anh trai lo lắng hạnh phúc chung thân của cô, cho nên đến tìm Cố Dạ Cần xác định, nhất định là như vậy.



Diệp Linh lập tức tâm loạn như ma.



“Diệp Linh, anh trai mày trở về muốn làm cái gì, Cố gia chúng tao đã bị mày làm thành như vậy, anh trai mày có phải nhắm về phía con tao, nó có phải muốn thương tổn con tao, có phải muốn triệt để hủy diệt Cố gia không?”



“Tao biết, năm đó thủ đoạn bản thỉu của Cô gia đêu bị bô mày biêt, bô mày năm trong tay một phần văn kiện cơ mật, phần văn kiện cơ mật này bây giờ đang trong tay anh trai mày, chỉ cần anh trai mày tung ra, toàn bộ tập đoàn Có thị sẽ sụp đổ, giang sơn mấy đời của Cố gia sẽ vụn vỡ, tất cả tâm huyết đều uỗổng phí!”



Diệp Linh hoàn toàn không biết Ôn Lam bây giờ đang nói cái gì, cái gì mà văn kiện cơ mật, anh trai chưa từng nói với cô.



“Cố phu nhân, tôi thấy tâm trạng của bà vô cùng không ổn định, bà đừng ở đây xảy ra chuyện gì, bằng không tôi nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, tôi gọi bác sĩ mang bà đi.” Diệp Linh không muốn ở lâu dù chỉ một giây với Ôn Lam, dù chỉ một giây cô cũng thấy hít thở không thông, cô liên lây ra điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại.



Ôn Lam hiện tại rất kích động: “Diệp Linh, mày đừng phủ nhận, âm mưu quỷ kế của chúng mày tao đã biết hết, anh trai mày ngày hôm nay gửi cho mày một cái bọc, bên trong cái bọc kia nhất định là phần văn kiện cơ mật kia.”



“Tao không thể để cho phần văn kiện cơ mật kia lộ ra, tao không thể để cho chúng mày hủy hoại chúng tao, cho nên tao nhất định phải ra tay trước.”



Diệp Linh lộp bộp giật mình, thật giống như cảm giác bất an này rốt cục đã rơi xuống đất, cô nhìn Ôn Lam: “Bà làm cái gì? Bà đã làm cái gì?”



Ha.



Ha ha ha ha.



Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Diệp Linh, Ôn Lam ném thứ gắt gao túm trong bàn tay ra, đây là danh thiếp tối hôm qua Tiêu Tứ lưu lại, tuy đã bị Cố Dạ Cẩn ném vào trong thùng rác, nhưng đã bị Ôn Lam nhặt lên.



“Ngay mới vừa rồi, tao gửi tin nhắn cho Tiêu Tứ, tin nhắn rất đơn giản, chỉ năm chữ — Tiêu Thành là Diệp Minhl”



Tiêu Thành là Diệp Minh.



Năm chữ này nỗ tung bên tai Diệp Linh, cô trong nháy mắt hít một hơi lạnh, thân phận của anh trai đã bị Ôn Lam làm lộ rồi!



Anh trail Diệp Linh lui về phía sau ngả hai bước, cô đột nhiên cảm thấy cái bụng đau quá.



“Thái thái, cô làm sao vậy?” Người làm nữ thấy tình trạng của Diệp Linh không đúng, nhanh chóng tiến lên khẩn trương hỏi.



Ôn Lam vui sướng nghiến răng: “Ha ha Diệp Linh, đây là báo ứng của mày, mày làm con trai tao bị thương, khiến tao đời này không ôm được cháu, để Cố gia chúng tao tuyệt hậ, hiện tại ta cũng muốn để cho mày nếm thử tư vị mắt đi người thân!”



Sắc mặt Diệp Linh trăng bệch, nơi bụng truyền đến cảm giác căng đau, trán cô túa ra mồ hôi lạnh chẳng chịt, cô dùng sức đầy ra người làm nữ, xoay người chạy ra ngoài.



Cô muốn đi tìm anh trail Cô sẽ không để cho anh trai xảy ra chuyện!



“Thái thái! Thái thái!” Người làm nữ đã mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện: “Nhanh, mau gọi điện thoại thông báo cho tiên sinhl”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK