Vẫn một mảnh thinh lặng.
Trương Hàn đưa tay đặt lên chốt cửa, cửa đã khóa trái từ bên trong.
“Nhiễm Nhiễm!”, Trương Hàn mím môi, một giây kế tiệp liên nâng lên chân dài, một cước đạp lên ván cửa.
Àm.
Cửa phòng tắm mở ra.
Trương Hàn lập tức liền ngửi được mùi máu tươi.
Hắn trời sinh mẫn cảm với mùi máu tươi, năm đó lúc mẹ rời đi, hắn cũng đây cửa ra như vậy, ngửi được mùi máu tanh tưởi cũng y như đúc.
Lúc này hắn cảm thầy lòng bàn chân dinh dính, hắn cúi đầu nhìn, máu đã chảy xuôi như dòng suôi nhỏ, đã chảy đến ‘difDÏ chân hãn.
Con ngươi Trương Hàn không ngừng co rút rôi phóng đại, hắn đi vào, chỉ thấy Lâm Bất Nhiễm nằm trong bồn tăm, nước ngập tràn đã bao phủ cơ thể cô, cô vấn mang chiếc váy trắng đps, làn váy liễm diễm tản ra ở trong nước, xinh đẹp tựa như bức tranh thủy mặc.
Cô an tĩnh nhắm mắt, tay phải mảnh khảnh đã vô lực rũ bền ngoài bồn tắm, trên cổ tay của cô thình lình có một miệng máu rất sâu, bên trong còn tí tách nhỏ xuống từng giọt máu.
Trương Hàn đã biết, cô cắt cô tay tự sát.
Hắn giật mình tại chỗ, lúc này tất cả ký ức đêu quay. về nhiều năm trước kia, cái ngày mà hắn nhìn mẹ ngã vào trong vũng máu, máu trên người dường như bất tận, đang không ngừng chảy trôi.
Hiện tại hình ảnh của mẹ và Lâm Bất Nhiệm đan xen Vào nhau, Trương Hàn chỉ cảm thấy đau, đầu hắn đau quá.
Lâm Bát Nhiễm còn đề lại một tờ giấy, đặt ở trên đài rửa mặt.
Trương Hàn cầm lấy tò giấy, phía trên là hàng chữ nhỏ xinh đẹp của cô không biết… mẹ anh có phải chết đi như vậy không?
Trương Hàn đọc đi đọc lại hàng chữ ấy, cho tới khi viền mắt đỏ bừng.
Hắn đã biệt, Lâm Bật Nhiễm chưa từng cúi đầu trước vận mệnh, cô chọn cách thức này để chống chọi lại với vận mệnh một lân sau cuôi.
Đôi với người đã tổn thương cô, cô cũng chưa từng tha thứ, cho nên cô lầy phương thức như vậy điên cuông trả thù hăn. . truyện kiếm hiệp hay
Hắn sớm nên biết, từ trong Xương cốt cô rất cứng, ngoài mềm trong cứng.
Hắn cũng nên sớm biết, vừa rồi cô cố ý hỏi vè mẹ hắn, bởi vì cô muốn lây phương thức này đề làm hắn đau đớn, hiện trường hoàn nguyên năm đó, vạch trần vết sẹo vẫn còn rướm máu trong lòng hắn, làm cho hắn phát cuồng.
Trương Hàn cuộn lên ngón tay, vo tờ giấy kia, ném vào thùng rác rồi, sau đó hắn vươn tay vớt Lâm Bắt Nhiễm từ trong bề tắm.
Hắn ôm Lâm Bắt Nhiễm xông ra, đi đến hành lang trong kêu to: “Bác sĩl Bác sĩ”
Bây giờ là buổi tối, trong hành lang yên tĩnh, hắn vừa hô như thế liền vang lên tiếng động đỉnh tai nhức óc.
Bác sĩ trực ca khoác áo blouse trắng nhanh chóng chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Trương Hàn giao Lâm Bát Nhiễm cho bác sĩ: “Cứu cô ấy!”