Trước khi bật khóc thành tiếng, mấy đứa trẻ đã bỏ chạy.
Người đàn ông nhìn bóng lưng mây đứa trẻ, sau đó vươn tay lục lọi thuốc lá trong xe, anh rút ra một điếu thuốc ngậm trên môi mỏng của mình.
Lúc này một cô gái đột nhiên chạy lại, cô gái lấy dũng khí áp khuôn mặt nhỏ lên, nhanh chóng hôn một cái gò má anh tuần của người đàn ông: “Chú ơi, đợi con tốt nghiệp xong sẽ gả cho chú, làm vợ của chú nhé ạ.”
Nói xong, cô gái đỏ nhỏ lại bỏ chạy.
Thầy chủ nhiệm đôn đả nhận hành lý của mấy đứa trẻ, cười hiền nói: “Chú các con hàng năm đều sẽ tới đây tiễn sinh viên thi đậu, thầy thấy đã có mấy cô gái nói muốn gả cho chú ấy rồi, xem ra chú của các con mị lực rất lớn nhỉ.”
Bọn nhỏ lộ ra nụ cười xán lạn: “Là chú nhận nuôi chúng con, là chú cho chúng con ánh sáng và hy vọng, chú ấy là người đáng kính vĩ đại nhất trong lòng chúng con.”
Thầy chủ nhiệm liên tục gật đầu, ông đã biết thế nào gọi là fan ham mộ chân ái cuồng nhiệt rồi: “Chân chú con có đỡ hơn một chút nào không?”
Nói đến chỗ này, bọn nhỏ nhanh chóng lộ ra biểu cảm buồn bã: “Chân chú đã cắt bỏ ba năm trước rồi, hiện tại chỉ dựa vào chân giả để đi lại, thế nhưng thể chất chú rất đặc thù, mỗi một lần mang chân giả đều sẽ dị ứng đau đớn, rất lâu mới có thể tốt.”
Thây chủ nhiệm nhìn ngoài cửa sô, thở dài một tiếng, ông sờ sờ đầu những đứa trẻ này, những đứa trẻ này mỗi năm đều có rất nhiều đứa đậu y khoa, ông biết những đứa trẻ này đều muốn cứu người đàn ông kia.
Rồi cũng sẽ tốt thôi, người tốt trên thế giới này nhất định sẽ trọn đời bình an.
Người đàn ông trong xe tải híp mâu “phụt” một tiếng đốt điều thuốc lá trong môi mỏng, anh bắt đầu lặng lẳng phả ra làn khói trăng.
Anh là Diệp MinhI Ba năm sau Diệp Minh kỳ thực không thay đổi gì, nhưng lại giếng như nơi nào cũng thay đổi, đã trải qua tang thương năm tháng càng mài luyện ra một loại ẩn nhẫn mà bác ái bao dung cho anh, anh hiện tại càng thêm trầm mặc lặng yên.
Anh ở trong chiếc xe rẻ tiền yên lặng hút thuốc, cặp mắt đen ẩn sâu làn khói trắng nhàn nhạt nhìn lướt qua ánh đèn neon thành thị ngoài cửa sổ, đây là thành phố Hồng Khẩu, nơi anh quen thuộc.
Nơi đây, có người anh quen thuộc nhát.
Thê nhưng, anh không thê lây bộ mặt thật gặp người.
Hiện tại anh là ai?
Anh cũng không biết.
E rằng chỉ là cô hồn dã quỷ phiêu đãng giữa thành phố này.
Thế nhưng nhớ tới bọn nhỏ chất phác đó, anh lại nhếch môi hút một hơi thuốc, trên mặt nổi lên rung động mềm mại.
Có cô gái hôn anh, anh cũng chẳng để ý, đó chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu.
Anh rủ mí mắt anh tuần nhìn thoáng qua đùi phải của chính mình, đùi phải của anh trống rỗng, bị cắt rồi.
Chỗ cạnh tài xế đặt một cái chân giả, để phòng bắt cứ tình huống nào.
Anh vươn tay đánh ngã chỗ điều khiển ghế, nghiêng người dựa vào trên ghế, tạm thời thả lỏng mình trước một chút.
Hút một hơi thuốc, anh lấy điện thoại ra, điện thoại đã rất cũ kỹ rồi, anh từ bên trong bấm ra một tắm hình.
Duy nhất một tắm hình.
Trong hình là… Hà Băng.
Ba năm trước anh từ ngục giam đi ra, cô ngủ trên giường lớn của anh, cô gái lúc ngủ rất điềm tĩnh, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve ngoan ngoãn rủ xuông, giống như thiên sứ nhỏ thất lạc chốn nhân gian.