Bà không muốn nhịn nữa, mấy năm nay bà thực sự nhịn rất khổ cực, mỗi một ngày đều giả vờ không yêu ông, thế nhưng tâm tâm niệm niệm, tràn đầy, đều là ông.
Liễu Anh Lạc xoay người, nhanh chóng chạy về, thế nhưng chiếc xe kia của Lục Tư Tước đã biến mắt, đi rồi.
Bà ngẳng đầu, vừa lúc ở phía trước thấy được bóng xe của Lục Tư Tước, hiện tại xe đang quẹo vào khúc cua, biến mắt trong tầm mắt của bà.
“Lục Tư Tước!” Liễu Anh Lạc kêu một tiếng, sau đó đuổi theo xe của ông.
Bà đuổi tới trên đường cái, chỉ thấy chiếc xe kia sáp nhập vào dòng xe cộ, bà chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo: “Lục Tư Tước, chờ một chút!”
Lục Tư Tước, chờ một chút!
Bà có thật nhiều lời muốn nói với ông.
Nói một câu – em rất rất yêu anh.
Phía trước có cái đèn đỏ, xe Lục Tư Tước ngừng lại, hai mắt Liễu Anh Lạc sáng ngời, bà dường như thấy được hy vọng, bà cách ông gần một chút, lại gần một chút.
Ban đêm gió nhẹ thổi tan mái tóc bà, bà ở trên đường cái dốc hết toàn lực gia chạy thật nhanh, đuổi theo xe ông, đuổi theo tình yêu ngần ấy năm của mình, bà nghĩ bà sẽ xông đến, bà muốn dùng lực ôm ông.
Mắt thấy bà cách chiếc xe này càng gần, chợt không biết từ nơi này nhảy ra một chiếc xe máy: “A! Nhường một tý!
Mau tránh rat”
Liễu Anh Lạc né không kịp, một giây kế tiếp chiếc xe gắn máy kia trực tiệp đụng tới, bà nặng nê ngã ở trên xi măng.
“Thật ngại quá, đều là lỗi sai của tôi, cô không sao chứ, có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Chủ nhân xe máy nhanh chóng đi xuống tới kiểm tra vết thương của Liễu Anh Lạc.
Bởi vì vừa rồi chủ nhân xe máy đã khẩn cấp thắng lại, nên Liễu Anh Lạc cũng không bị xô thương, nhưng bà ngã ầm trên mặt đất, đầu gối hai chân trong nháy mắt đều đã tê rân.
Liễu Anh Lạc ngắng đầu, chỉ thấy đèn xanh rồi, chiếc xe kia của Lục Tư Tước lại phóng đi.
Lục Tư Tước đi!
Liễu Anh Lạc giùng giằng muốn đứng lên, thế nhưng hai chân như bị kim đâm, căn bản cũng không nghe sai bảo, bà không đứng nỗi.
Vừa mới bà rõ ràng cách ông rất gần, nhưng là bây giờ ông lại đi xa.
Lý Ngọc vẫn còn ở trên xe của ông, ông là không phải đã cùng Lý Ngọc…
Nghĩ tới những thứ này, hai mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, bà cảm giác mình thật vô dụng.
Lẽ nào, đây chính là kết cục của ông và bà sao?
Thiên ý không thể trái, bà đã định trước không còn cách nào đi đến bên người ông.
Trong hai mắt Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngưng ra một tầng hơi nước trong suốt, lông mi run lên, từng giọt nước.
mắt lớn đập xuống.
Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước của bà…
Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày da màu đen cọ sáng, có người tới.