Đà của cú ngã quá lớn, mọi người ngã lăn ra đất.
Đây là bãi cỏ của vườn sau, ánh đèn tối om, Hạ Tịch Quán cảm giác mình và Tiểu Lục Họa ngã trên người ai đó, người kia đỡ lấy mẹ con các cô, hiện tại giống như đệm thịt người đệm dưới thân các cô, vững vàng che chở các cô.
Hạ Tịch Quán không thấy đau, Tiểu Lục Họa trong ngực cũng không bị thương chút nào, đang mở to một đôi mắt đen to lanh lợi nhìn.
Hàng mi nhỏ dài run rẫy, Hạ Tịch Quán tròng mắt nhìn bàn tay đặt trên bờ eo mình, cô hiện tại vẫn còn ở trong lòng người kia.
Thế giới đột nhiên liền an tĩnh.
An tĩnh đến độ cô có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập từ phía sau, nhịp tim của anh vẫn đập đều có lực như thế, khiến người ta bình tĩnh an lòng.
Thế nhưng anh đang thở gấp, không biết nơi nào đang đau.
“Anh… có bị thương không, em xem một chút.”
Hạ Tịch Quán căng thẳng, ôm Tiểu Lục Họa định đứng dậy.
Thế nhưng cánh tay đặt trên eo cô kéo ại, để cô vùi ở trong ngực anh, không muốn đứng dậy.
Không muốn cô quay đầu nhìn.
Viền mắt Hạ Tịch Quán đỏ lên, cô có hễể chắc chắc rồi, trên xe buýt không phải là mơ, chính là anh.
Anh đã từng trở lại.
Cô ngửi được hơi thở của anh, trong hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh xen lẫn mùi nước khử trùng nhàn nhạt, anh dường như bị thương rất nặng rất nặng.
Hạ Tịch Quán vươn tay, cầm bàn tay đặt trên eo mình, vuốt nhè nhẹ: “Là anh sao? Có phải là… anh không?”
Lục Hàn Đình người mặc đồ đen, không đội mũ lưỡi trai, cô ở trên vũ đài nhảy múa, anh sao có thể không xem, nên toàn bộ hành trình anh đều ở chỗ tối nhìn cô.
Sau đó lại nghe được cô kinh hoảng gọi “Tiểu Lục Họa”, anh liền nhanh chóng chạy đến.
Trên gương mặt anh tuần tinh xảo của Lục Hàn Đình lộ ra vẻ tái nhợt ốm yếu, › ở đây mờ tôi, làm cả người anh chìm trong bóng tối, hiện tại mẹ con các cô đều ở trong ngực anh, Hạ Tịch Quán hỏi, anh không trả lời.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngưng kết một tầng nước trong suốt, ngay cả tiếng nói cũng run rấy: “Anh làm sao vậy, anh không cho em xem, cũng không nói chuyện, em rất sợ…”
“Kỳ thực gặp phải thất bại gì em cũng không sợ, chúng ta nhất định có thể nắm tay nhau cùng gánh chịu, nhưng anh không ở bên cạnh em, làm em thấy sợ, em không biết cơ thể anh thế nào, càng sợ hơn…”
“Chúng ta xa nhau lâu như vậy, em nhớ anh, thật nhớ rất nhớ anh, Lục Hàn Đình…”
Từng giọt nước mắt không chút phòng bị đập xuống, Hạ Tịch Quán lập tức ướt đẫm viền mắt.
Bên tai Lục Hàn Đình đều là tiếng nức nở thương tâm của cô, đóng rồi lại mở mí mắt, anh vươn tay giữ chặt bàn tay tay nhỏ mềm của cô trong lòng bàn tay mình.
Lục Hàn Đình nghiêng người, chôn khuôn mặt tuần tú trong mái tóc cô, cọ ở lên cần cổ trăng mịn màng của cô, đôi môi mỏng khô khốc hôn lên da thịt mềm mịn của cô: “Đừng khóc.”
Anh nói hai chữ, đừng khóc.
Giọng nói đã từng trầm thấp từ tính nay , lại khàn đên lạ.
Nước mắt Hạ Tịch Quán càng ngày càng nhiều, khổ sở và bi thương trong lòng bởi vì một câu “đừng khóc” của anh phóng đại vô hạn, anh không biết trong khoảng thời gian này cô nhớ anh đến bao nhiêu.
Có đôi khi cũng sẽ bi quan nghĩ, anh có phải sẽ không trở về không?
Chương 1692:
Cô có phải sẽ không đợi được lúc anh trở về?
Cũng may, anh đã trở về.
Hạ Tịch Quán chưa từng ngoảnh đầu, nhìn không thấy Lục Hàn Đình ở phía sau, thế nhưng Tiểu Lục Họa lại thấy.
Kỳ thực ở trên xe buýt cô bé đã nhìn thấy bố lạp, nhưng bồ nói – Suyt, đừng nói cho mẹ, chúng ta cho mẹ một bất ngờ.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc, Lục Tư Tước tới.
Lục Tư Tước đưa một túi quà tỉnh xảo tới: “Sinh nhật vui vẻ.”
Oa Tất cả mọi người đều ồn ào.
Khuôn mặt nhỏ của Liễu Anh Lạc đỏ bừng nhận túi quà, sau đó thổi tắt ngọn nên.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói thấp thuần của anh: “Ước gì vậy?”
Liễu Anh Lạc quay đầu, khuôn mặt kia tuấn tú vô song kia đã tại phóng đại trong tầm mắt cô.
Liễu Anh Lạc ngượng ngùng che miệng cười, cô tiễn đến bên tai anh, nói nhỏ: “A Tước, em ước… sinh con trai cho anh.”
Nói xong, cô dùng ngón tay quết bánh gato, đút tới trong miệng anh, hỏi thầm: “Ngọt không!”
Lục Tư Tước nhìn cô – ừ, rất ngọtI
Đôi mắt Tiểu Lục Họa đen lúng liếng nhìn bố mình, cười nói: “Bố ơi con và mẹ còn có anh trai đều rất nhớ bồ đó.”
Lục Hàn Đình hôn lên mặt Hạ Tịch Quán, sau đó rũ anh tuần mí mắt nhìn Tiểu Lục Họa, trên mặt anh đều là vẻ mềm mại, mềm đến rối tinh rối mù: “Họa Họa.”
Anh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Họa, tràn đầy yêu thương.
Thời gian như dừng ở khoảnh khắc đó, một nhà ba người cứ như vậy gặp lại, trong bi thương mang theo tình thâm lưu luyến.
“Quán Quán, thật sự rất muốn cứ như vậy ôm em và con, ôm mãi.” Lục Hàn Đình rù rì nói.
Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài, cô cũng thề.
Thật muốn được anh ôm mãi như vậy.
“Người trong phòng Có Dạ Cần có phải là anh không, đợi thêm một chút em có thể… Đi tìm anh sao?” Hạ Tịch Quán thận trọng thử hỏi dò.
Cô không biết thân thể anh thế nào, thế nhưng cô biết anh không muốn để cô nhìn thấy.
Nhưng cô vẫn muốn nhìn.
Cô nhớ anh.
Nhớ anh hàng ngìn, nhớ anh hàng vạn, dù cho anh đã biến thành dáng vẻ thế nào.
Nghe giọng nói mềm mại của cô, Lục Hàn Đình hôn mái tóc dài của cô: “Đùng tìm anh, em đi ngủ sớm một chút, nghe lời.”
Anh không muốn cô đi tìm anh.
Hạ Tịch Quán chu đôi môi đỏ mọng, buồn buồn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra: “Không cho phép quay đầu nhìn, anh đi trước.”
Anh đi rồi.