Hà Băng lắc đầu: “Em… chỉ là nhìn anh không ở bên cạnh em, nên không có cảm giác an toàn, em nhớ anh.”
Diệp Minh không quá tin tưởng, nghỉ ngờ nhìn cô: “Thật?”
“Đương nhiên là thật, Diệp Minh, hôn em đi!” Hà Băng ra lệnh.
Diệp Minh ôm cô, cúi đầu hôn.
Hà Băng ngủ vùi trong chăn, Diệp Minh lười biếng dựa vào đầu giường, nửa ngồi, lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô chơi đùa.
Hiện tại cái gì cũng không muôn làm, chỉ dính cùng một chỗ với cô.
Một lát sau, Diệp Minh mới đứng dậy, anh thay đồ ngủ thành áo sơ mi trắng quần dài màu đen, sau đó đi ra khỏi phòng.
“Thành gia, anh phải ra ngoài sao?”
Người làm nữ hỏi.
Diệp Minh cầm chìa khóa xe, thay giày: “ừ” một tiếng sau đó ra ngoài.
Anh lái một chiếc Maybach, trên đường phố phồn hoa đô thị, Maybach vững vàng xuyên qua dõnge, nửa giờ sau dừng trước một tiệm trang sức.
Nhân viên cửa hàng kéo cửa ra: “Tiên sinh, anh muôn mua cái gì?”
Diệp Minh thân cao chân dài đứng lặng ở bên quầy trang sức, rủ mí mắt anh tuấn nhìn nhẫn kim cương dưới lớp kính.
Đủ loại nhẫn kim cương, xem hoa cả mắt.
Trước đây anh ta từng đưa phụ nữ đến cửa hàng trang sức, nhưng anh chưa bao giờ mua một chiếc nhẫn.
Trong tâm trí hiện ra một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, nếu như đeo nhẫn kim cương vào bàn tay ngó sen của cô, quả thật rất đẹp nhỉ?
“Tiên sinh, anh muốn mua nhẫn cầu hôn bạn gái sao?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
“UP?
“Vậy chúc mừng tiên sinh trước. Tiên sinh, bạn gái anh là kiểu thế nào, tôi có thể giúp tiên sinh giới thiệu một chút cô ấy thích kiểu nhẫn nào nhé ạ.”
“Cô ấy rất nhỏ, rất đẹp, vẫn còn là một cô bé.”
Nhân viên cửa hàng quan sát Diệp Minh, người đàn ông này nói thế nào đã hơn ba mươi tuổi rồi, một thân vị đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, thế nhưng anh lúc nói đến “cô ấy” liền lộ ra cưng chiều, có thể nhìn ra được người đàn ông rất cưng chiều nâng niu “cô ấy” ở trong lòng bàn tay.
“Tiên sinh, bạn gái nhỏ của anh bình thường thích gì?”
Diệp Minh suy nghĩ một chút, phun ra IHOLE GHI. TỚI”
Diệp Minh cũng không cho là mình đang nói linh tỉnh, Hà Băng đã lớn như vậy nhưng cô không thích gì, mấy cô gái khác quần áo túi xách theo trend, thích xem phim đi du lịch đủ thứ, Hà Băng chưa từng đề cập qua mấy thứ đó, cô chỉ thích anh.
Anh chính là toàn thế giới của cô.
Phảng phất có một cây lông vũ nhẹ nhàng phất qua trái tim anh, làm cho tâm hô bình tĩnh tạo nên từng vòng sóng rung động.
Diệp Minh nhìn trúng một chiếc nhẫn, nhẫn bạch kim đơn giản trang nhã, phía trên nạm một viên kim cương nhỏ.
Anh gần như liếc mắt đã thích, nếu như cái nhẫn kim cương này mang vào trong bàn tay nhỏ của Hà Băng, nhất định sẽ rất đẹp.
“Lấy cái nhẫn kia đi.”
“Tiên sinh, cái nhẫn này không phải là kiểu dáng hot nhất, nhưng là một kiểu kinh điển, cái nhẫn này có một tên gọi, là —You are my sunshine.”
You are my sunshine.