Bàn tay to của Cố Dạ Cần còn duỗi ở giữa không trung, anh nhìn cô, hơi nhíu lên mày kiếm: “Linh Linh, qua đây, đừng để anh nói lần thứ hai.”
Đôi tròng mắt của Diệp Linh dừng lại trên khuôn mặt tuần mỹ của anh trong giây lát, sau đó xoay người, nhìn về phía ống kính trên tay ký giả truyền thông, tiêng nói cô ngân vang như chuông, leng keng mạnh mẽ: “Mọi người đều biết, tôi từng mang thai rồi sảy thai năm18 tuổi, đưa con kia thật sự là của Cố Dạ Cần, song, tôi là bị anh ta dụ dỗ cưỡng hiếp.”
Lời này vừa dứt, toàn trường hít vào, Diệp Linh đang nói cái gì?
Chuyện cô mang thai rồi sảy thai bị tuôn ra rồi sau đó Cố Dạ Cần đã lên tiếng thanh minh, thế nhưng Diệp Linh không có, đây là lần đầu tiên cô đứng ra công khai lên tiếng, cô lại nói mình bị Cố Dạ Cần cho dụ dỗ… cưỡng hiếp?
Cuộc hôn lễ ngày hôm nay này thực sự là kịch hay liên tục, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Diệp Linh nhìn ông kính, không có bât kỳ lảng tránh: “Tôi đã ủy thác luật sư chính thức khởi tố Cố Dạ Cần, anh ta chẳng những năm 18 tuổi cưỡng hiếp tôi, mấy năm này càng dây dưa không ngớt với tôi, tôi và anh ta rất sớm đã ở cùng một chỗ, tôi là tình nhân không thấy được ánh sáng của anh ta, trong tay tôi có ghi chép bằng chứng tôi đến khách sạn thuê phòng, còn có nơi ở của chúng tôi!”
Diệp Linh nói xong, một luật sư mặc Âu phục liền lên sân, đi tới trước mặt Cố Dạ Cần: “Cố tổng, tôi là luật sư ủy thác bây giờ của Diệp Linh Diệp tiểu thư, đây là hàm khởi tố của chúng tôi, ngoại trừ những điểm trên, nghe nói Cố tổng có sở thích biến thái trên chuyện nam nữ, thích hành hạ người, người ủy thác của tôi đã chụp ảnh hêt tât cả tôn thương lớn rồi, những thứ này sẽ cùng nhau nộp lên.”
Cố Dạ Cần vươn tay, nhận lấy hồ sơ trên tay luật sư, anh mở hồ sơ ra, đem chứng cứ bên trong ra.
Những chứng cớ này khá đầy đủ, từ chứng cứ Diệp Linh năm 18 sảy thai ở bệnh viện, đến chứng cứ của bệnh viện lần trước anh từ trong cục cảnh sát trở về cưỡng ép cô, bên trong thậm chí còn có kết quả tinh dịch của anh, thực sự không thiếu cái nào.
Anh hạ thủ rất nặng, mỗi lần chạm qua cô đều không khống chế được lực đạo, hơn nữa da thịt cô mềm, rất dễ dàng đã làm cô sưng tím khắp nơi, Diệp Linh đều chụp ảnh, từ bên hông đến đùi, thật đúng nhìn mà giật mình.
Cố Dạ Cần tùy ý lật một chút, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, anh từ trong cổ họng bật ra khỏi tiếng cười khàn khàn mà nguy hiểm – Ha.
Thì ra, cô đã sớm bắt đầu chuẩn bị.
Mỗi một lần nằm bên người anh, mỗi một lần tiếp xúc thân mật với anh, cô đều có mục đích.
Cố Dạ Cần ngắng đầu, tròng mắt đen hẹp dài đã nhiễm vài phần máu tươi: “Linh Linh, đây chính là quà cưới mà em chuẩn bị cho anh sao, anh thực sự rất… kinh hỉ.”
Nói xong, Cố Dạ Cần nhắc chân dài, đi tới hướng Diệp Linh.
Thê nhưng luật sư chặn đường: “Thật ngại quá Cố tổng, xét thấy ham mê biến thái của anh, người ủy thác của tôi đã xin pháp viện thân lệnh bảo vệ, trong khoảng mười bước chân, anh không được tiếp cận người ủy thác của tôi.”
Về sau mỗi một lần thấy cô, anh đều phải lui đến khoảng cách mười bước trở đi…
Khuôn mặt tuần tú kia của Cố Dạ Cần vẫn nhàn nhạt, nhưng bây giờ rõ ràng sắc mặt anh đã biến, anh câu môi cười, lúc cười lộ ra một hàm răng trắng, giống như răng nanh của dã thú lạnh lùng.
Anh ngừng lại, còn tỏ ra không sao giơ giơ hai tay: “Được, tôi không đi lên trước, như được chưa?”
Nói rồi ánh mắt của anh lướt qua luật sư rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh, đuôi lông mày anh khí đã nhướng lên, anh cười nói: “Linh Linh, em tưởng lệnh bảo vệ này có thê cản anh? Vậy em thật sự không hiểu anh rồi.”
Bộ dáng anh bây giờ lười biếng lại tà tính, vô cùng nguy hiểm, có đôi khi Diệp Linh cũng cảm thấy anh là trời sinh phản cốt, rất âm u tà tính.
Cuộc hôn lễ ngày hôm nay này đã ném đi mặt mũi, nếu như không phải nhân cơ hội ép vỡ anh, không biết sau này anh sẽ điên cuồng phản công cô thế nào.
Chương 1915:
Diệp Linh giơ tay lên, dịch một lọn tóc bên quai hàm đến sau tai: “Cố tổng, anh nên suy nghĩ một chút giải quyết hậu quả như thế nào đi đã! Mẹ anh hôn mê vào bệnh viện, ba anh cũng đừng hòng ra tù, còn về phần ông nội anh, tôi với lão ta vẫn chưa hết, mà anh à, đường đường là chủ tịch Cô thị thân mà dụ dỗ cưỡng hiếp cùng sở thích biến thái, hình tượng quả thực lập tức đã nát bươm rồi, dư luận phía ngoài đã nồi lên lớn như vậy, hơn nữa có lưu lượng của chính tôi trợ giúp, anh cho rằng mình còn có thể toàn thân trở ra?”
“Lời sau này vẫn nên để sau này rồi hãy nói, tôi rất chờ mong Cố tổng đứng lên thế nào.”
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt Diệp Linh, tròng mắt của cô vẫn như cũ trong suốt mà lóe sáng, thế nhưng bên trong đã không còn chút tình yêu nào với anh, ở trong mắt cô, anh cuối cùng vẫn trở thành… người Cố gia, người Cố gia mà cô thống hận hờ hững.
Anh không biết từ lúc nào cô bắt đầu tính kê, anh rât hiêu cô, cô cũng không giống bạn tốt Hạ Tịch Quán của cô tốt, kỳ thực cô không am hiểu tâm cơ, cô gái nhỏ được anh nâng trong lòng bàn tay lớn lên có chút ngốc bạch điềm.
Anh đến bây giờ mới biết được cô cũng sẽ lấy dao, tay cô cầm dao rất ổn, giơ tay chém xuống, có thể từng nhát trí mạng.
Cố Dạ Cẩn chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, giọng anh trầm thấp bằng trắc không chút phập phồng nào, như đang đơn giản trần thuật một việc: “Linh Linh, anh đã nói rồi, em không thoát khỏi anh.”
“Có thể thoát khỏi hay không, tóm lại thử mới biết, chúng ta đi thôi.” Diệp Linh mang theo luật sư xoay người rời đỉ.
Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mắt trong tầm mắt mình, cô dâu đi, toàn bộ phòng khách yến hội đều nổ tung, Cố Dạ Cần không chút sứt mẻ, chỉ ở trong sóng người dũng động lẳng lặng nhìn thân ảnh Diệp Linh.
Cô mang chiếc váy cưới rời đi, đi không chút do dự nào, đầu cũng không quay lại.
Trong bệnh viện.
Ôn Lam vào phòng bệnh VIP, bà ta còn chưa tỉnh, đang truyền dịch.
Cô Dạ Cân ngôi trên ghê dài ở hành lang, nơi đây ánh sáng rất tối, dát lên ngũ quan tuần mỹ ấy một tầng ám sắc.
Lúc này sắc mặt thư ký riêng ngưng trọng chạy tới, báo cáo: “Chủ tịch, ngày hôm nay… Diệp Tiểu thư ở trong hôn lễ quậy như thế, đã khiến dư luận xôn xao, hiện tại hot search trên Weibo đã không đè ép được, ngoại giới nghị luận Âm Tï, hình tượng cá nhân của chủ tịch và uy tín của tập đoàn Có thị đều gặp nguy cơ rất lớn, cổ phiếu công ty lần nữa dao động, lòng người bàng hoàng.”
“Chủ tịch, một chiêu này của Diệp Tiểu thư cũng quá ngoan, cô ấy bày bẫy để ngài chui bào, trước tung tin mình mang thai rồi sảy thai để dẫn lưu, sau đó trong hôn lễ thịnh thê nói ngài dụ dỗ cưỡng hiếp cô ấy, trước không nói bản thân cô ấy là siêu sao, bất cứ người nào dính dáng tới tin tức như vậy cũng là cả đời tẩy không sạch, hiện tại tất cả mọi người đều đang nói chủ tịch ngài…
là tâm lý biến thái…” Giọng thư ký riêng càng ngày càng nhỏ, cũng không dám nói tiếp.
Mi tâm Cố Dạ Cần khẽ động, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký riêng: “Cái gì mà Diệp Tiểu thư, cậu bây giờ còn không đổi giọng?”
.. Thư ký riêng ngu người, có ý gì?
“Cô ấy hiện tại là Cố thái thái của tôi.”
Có Dạ Cần nói một câu.
“…, Chủ… Chủ tịch, ngài có phải đã quên, hôn lễ không thành…”
“Không sao, cô ấy rất nhanh sẽ là Cố thái thái của tôi.”
Thư ký riêng nhìn chủ tịch nhà mình, anh ta nhìn không thấu chủ tịch mình bây giờ đang nghĩ cái gì.
“Chủ tịch, chỗ bố ngài?”
“Không cần phải để ý đến ông ta, việc ông ta làm, thì cứ để ông ta ở trong tù đi.”
“Vậy dư luận bên ngoài?”
Chương 1916:
“Cũng không cần để ý tới.”
Thư ký riêng,… Được rồi.
Lúc đầu đoàn đội quan hệ xã hội phòng nguy cơ kim bài của Có thị đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, mắt mấy buổi tối suốt đêm chuẩn bị, thế nhưng vị chủ tịch đại nhân này nói – các người giải tán hết đi.
“Chủ tịch…”
“Cậu cũng trở vê đi.”
“… Vâng, chủ tịch.” Thư ký riêng cáo từ.
Hành lang bệnh viện buổi tối vắng vẻ, Cố Dạ Cần chán chường tựa lưng ra sau ghế, hai tay đút trong túi, thật lâu không động.
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân vang lên, đi tới trước mặt anh.
Cố Dạ Cần câu môi: “Ông nội, ông đã đến rồi?”
Trước mắt chính là Cố lão gia tử.
Đôi mắt trầm đục của Cố lão gia tử nhìn Có Dạ Cẩn: “A Cần, con biết ta sẽ tới?”
Cô Dạ Cân ngâng đâu, hai tay còn đút trong túi, đôi chân dài to lười biếng tùy ý duỗi về phía trước: “Nói đi, tai nạn xe của cha mẹ Diệp Linh có phải là nhóm ông làm hay không, còn có anh trai của cô ấy.”
Cố lão gia tử gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ha.” Cố Dạ Cần không có bắt kỳ bất ngờ, anh cười một tiếng: “Thì ra là vậy, thật sự là các người hại Diệp gia cửa nát nhà tan… tôi thực sự quá buồn cười, tôi còn hận Diệp gia nhiều năm như vậy, tôi con mẹ nó còn tưởng rằng… Diệp Linh là Diệp gia đền cho tôi, thì ra, Diệp Linh là tôi trộm được.”
Cố lão gia tử nhìn anh: “A Cần, con định làm gì?”
Cô Dạ Cân từ trong túi lây ra một bao thuốc lá, anh rút một điều đặt trên môi mỏng, sau đó dùng bật lửa châm lửa.
Ngọn lửa đỏ thắm nhảy múa, chiếu khuôn mặt tuấn tú kia lúc sáng lúc tối, anh không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun khói ra: “Hiện tại chúng ta ở trên một cái thuyền, không phải sao?”
Cố lão gia tử gật đầu, lão biết người cháu này chắc chắn sẽ không làm lão thất vọng.
Kỳ thực chuyện Diệp gia Cố lão gia tử cũng không còn định lừa gạt Cố Dạ Cần, một khi Cố Dạ Cần đã biết, anh sẽ là lực lượng cường đại nhất hậu thuẫn bảo vệ Cô gia.
“A Cần..” Cố lão gia tử muốn nói chuyện.
“Tôi biết nên làm như thế nào, ông đi đi, tôi hiện tại không muốn thấy ông, các người.”
Diệp Linh về tới biệt thự của mình, Hoa tỷ ở cùngcoo: “Linh Linh, Cố Hiền không trốn khỏi, trận bắt gian năm đó đã lật lại bản án rồi, thế nhưng tai nạn xe của bố mẹ em không có chứng cứ xác thật, chúng ta sợ rằng không định được tội Cố Hiền.”
Diệp Linh biết điểm này, năm đó trận kia tai nạn xe cộ cô còn không tra được dâu vêt, nhưng Bồ Phạm tra được, trừ phi cô và Bố Phạm hợp tác.
Về hợp tác, Diệp Linh vẫn chưa nghĩ xong.
“Linh Linh, chỗ bố Phạm đã tra được manh mối trận tai nạn năm đó, em vì sao không hợp tác cùng bố Phạm như vậy em có thể báo thù.” Hoa tỷ hỏi.
Diệp Linh thõng mi xuống, im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhưng là, bọn họ là nhắm về phía Cố Dạ Cẩn…”
Hoa tỷ sửng sốt.
Chương 1917:
Diệp Linh tiếp tục nói: “Em có thể nhắm về phía anh ấy, thế nhưng, người khác không thể, bởi vì, em hạ thủ biết nặng nhẹ, về chút chuyện xấu này có thể để em thoát khỏi anh ấy, lại không gây thương tổn anh ấy, người đó lợi hại cường đại như thế, sẽ không bị chút chuyện xấu này ép vỡ, thế nhưng, người khác rât có thê… muôn anh ây chết, ai bảo người kia điên cuồng quá mức, gây địch quá nhiều.”
Diệp Linh không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi nhếch lên khóe môi, bộ dáng kia rất dịu dàng.
Hoa tỷ đã biết, Diệp Linh cuối cùng vẫn luyến tiếc.
Hoa tỷ đưa tay xoa xoa đầu Diệp Linh: “Linh Linh, em vẫn yêu anh ta, đúng không?”
Diệp Linh tựa đầu mình vào trên vai Hoa tỷ: “Em nói rồi, em không yêu anh ấy nữa, song, không phải hiện tại.”
“Người đàn ông em đã yêu nhiều năm như vậy, em còn không biết nên loại bỏ anh khỏi trái tim mình như thê nào.”
“Hoa tỷ, chí ít hiện tại, em yêu anh ấy.”
Hoa tỷ đau lòng, cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuỏi, trên lưng đã nặng trĩu, bởi vì yêu Cố Dạ Cần, cho nên hỗ thẹn với người nhà đã chết.
“Linh Linh, đây không phải là lỗi của em, yêu, không có đúng sai.”
Diệp Linh khẽ gật đầu một cái: “Em không muốn gả cho anh ấy, kỳ thực cũng là không dám, anh ấy chưa từng nói yêu em, chút yêu thích của anh ấy đối với em không biết lúc nào sẽ biến mắt.”
“Bởi vì ở bên người anh không có cảm giác được yêu, cho nên em làm người đi trước.”
Hoa tỷ không biết nên an ủi cô bé này thế nào, dù sao, chị ấy không phải Cố Dạ Cần.
Hoa tỷ để Diệp Linh lặng lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: “Linh Linh, hôm nay em đứng ra lên án Cố tổng, trên dư luận lại đưa tới sóng to gió lớn, lẽ nào, em thực sự không định lăn lộn trong vòng giải trí nữa?”
Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em muốn giải nghệ.”
“Vì sao?” Hoa tỷ kinh hãi, chị ấy chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ giải nghệ.
Bởi vì, hiện tại trí nhớ cô càng ngày càng không tốt, đã bắt đầu không nhớ được kịch bản rôi.
Cho nên cô muốn bước nhanh hơn, cô sợ mình sẽ quên cừu hận cõng trên lưng, sẽ quên bố mẹ và anh trai mình.
“Không vì cái gì, chính là… quá mệt mỏi, liên lạc đạo diễn Vương một chút, ngày mai em sẽ bắt đầu đi làm lại, em muốn mau chóng quay xong é Kiếp Phù Du}, sau đó, em muốn rời khỏi nơi này, đi nơi không một ai nhận ra em, bắt đầu lại.”
Hoa tỷ là người đại diện kim bài, Diệp Linh chính là cây rụng tiền chị giữ trong lòng bàn tay, xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, chị nên rửa não cho Diệp Linh, thế nhưng chị vào thời khắc này thấy được trên người Diệp Linh nồng nặc mệt mỏi và ý muốn đi, cô thực sự rât mệt mỏi.
Hoa tỷ cười gật đầu: “Linh Linh, chị không thể đồng ý với em, song, chị có thể cho em nghỉ dài hạn, kỳ nghỉ này là vô kỳ hạn, em muốn đi nơi nào chơi thì đi nơi đó chơi, chờ em chơi đủ rồi, thì trở lại tìm chị, chúng ta còn cùng nhau trở xông xáo giải trí, thời gian kiếm tiền nó không vui sao?”
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
Hoa tỷ rời khỏi biệt thự, chị gọi một cú điện thoại cho đạo diễn Vương, xác định chuyện ngày mai Diệp Linh sẽ bí mật đi làm trở lại.
Cúp điện thoại, Hoa tỷ xuống cầu thang, rât nhanh chị thây được nơi góc tối hàng lang có một bóng người, là…
Có Dạ Cần.
Nơi đây không có ánh sáng, rất tối, Hoa tỷ đi lên trước xác nhận nhiều lần, thật sự là Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn tới.