Hà Băng rời khỏi đồn, cô lung tung không mục đích đi trên đường cái, đó không phải là Diệp Minh, cô không cân nhìn cũng biệt.
Chu Siêu bọn họ không tin không sao.
Lúc này cô cảm thấy bụng dưới trướng phòng, hơi đau một chút, bé con của cô.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng trắng giỗng như một trang giây, ngày hôm nay cô mặc chiếc váy hoa dài, bên ngoài khoác áo cardigan màu vàng nhạt, cả người dịu dàng như nước, thê nhưng trạng thái cô rất không tốt, bé con cũng không ổn.
Hai mắt cô tối sầm, sắp ngắt.
“Này, cô gái, cô không sao chứ?” Hai bác gái kịp thời đỡ Hà Băng.
Hà Băng ồn định người, cảm giác, choáng váng rất nhanh đã biến mát, . thê nhưng cô không dám đi: ‘Con không sao, cám ơn hai bác ạ.”
Hà Băng ngồi trên ghê dài trạm xe buý chờ đám người Chu Siêu.
Hai bác gái xác định Hà Băng không sao, liền xoay người đi, hai người vừa đi vừa nói chuyện “Nghe nói ông nhà bà nửa tháng trước cứu được một người à?”
“Đúng vậy, nửa tháng trước lốc xoáy vừa qua khỏi ông nhà tôi liền đi lên Khâu Sơn đi hái thả nắm, ở đó ngập nước khắp nơi, nhưng bà biết ông nhà tôi nhìn thầy gì không, phía dưới là đại dương mênh mông cao mây thước, trong khe đá phía trên vậy mà có một người kẹt vào đó, thủy triêu mạnh mẽ đập. qua đó, người kia vậy mà không ngã xuông, bị kẹp lại rôi!”
“Ôi trời, mạng người kia lớn thật, nếu như bị đầy ra biên thì chết chắc luôn rồi.
“Chứ gì nữa, người nọ thực sự quá may mắn, cậu ta được cứu trở vê, đây người đều là vết thương, chúng tôi cũng nghĩ cậu ta chắc không sống được, nhưng nửa tháng đã đi xuông giường được rồi, thực sự là kỳ tích mà.”
“Người nọ bây giờ đang ở nơi nào?”
“Ở đăng kial” Bác gái chỉ tay, đôi diện đường cá, một chiễc xe buýt gào thét tạt ngang qua, lộ ra một khuôn mặt tuần tú in hằn thê Sự xoay vần.
Là Diệp Minh.
Thuyền lênh đênh trên biển khơi, anh từ nơi phương xa quay về.
Hà Ghi ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, vươn bàn tay nhỏ lạnh như băng chậm rãi sờ lên bụng mình, Tiểu Diệp Minh, con có phải cũng giống mẹ, cũng sắp không tiệp tục kiên trì được nữa rồi.
Trước hôm nay mong đợi từng sớm mai, sau hôm nay sợ từng ánh bình minh.
Thế giới không có Diệp Minh đã mất đi mọi sắc màu sặc sỡ.
Hà Băng nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó chậm rãi ngước mắt.
Trước mắt, một chiếc xe buýt lướt qua, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn trên góc đường đổi diện.
Hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve đột nhiên run lên, con ngươi trong suốt kịch liệt co rút lại.
Cô nhìn thấy cái gì?
Là mơ sao?
Người cô ngày đêm trông ngóng, đứng nơi góc đường đôi diện cô.
Hà Băng nhanh chóng đứng lên, gió đông lạnh phát động Ìàn váy tạo nên một hồi rung động.
Thời gian lúc đó chậm lại, mặc cho thời gian trôi xa, trong mắt trong lòng cô chỉ đong đầy cái bóng của người kia.
Nếu như là mơ, cô nguyện không tỉnh lại nữa.