Chương 1010: Mở Ra, Lục Soát Cho Tôi Xem Anh nói cái gì?
Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán trừng mắt anh: “Lục Hàn Đình, anh dám! Nếu như anh dám động vào Linh Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Hàn Đình chậm rãi híp đôi mắt sâu thẳm, đe dọa của cô hoàn toàn vô dụng với anh, không chút sức uy hiếp nào, nhưng dáng vẻ lại hệt như con mèo con xù lông.
Lục Hàn Đình cởi nút áo trước của váy cô, nhưng có lẽ là bởi vì động tác quá gấp, càng nhanh càng loạn, anh ngược lại không cởi được cúc váy nào xuống, tất cả kiên trì đều biến mắt sạch, anh dùng sức một cái, động tác vô cùng thô lỗ xé cúc váy cô.
Cúc áo bắn ra tung tóe, Hạ Tịch Quán cảm thấy trước người mát lạnh, cô kinh hô một tiếng, lúc này vươn hai cánh tay mảnh khảnh bảo vệ trước ngực mình.
Lục Hàn Đình nhìn chiếc cổ trắng mỹ lệ như thiên nga của cô, nơi đó trống không, không có gì cả.
Cô quả nhiên đã tháo sợi dây chuyền xuống.
Ba năm trước tổn thương cô cho anh rõ mồn một trước mắt, ba năm sau cô đến một lý do cũng không cho anh, cho anh một lý do giữ lại.
Hóa ra chỉ là một trò cười anh tự huyễn hoặc.
“Lục Hàn Đình, anh thấy rồi đó, sợi dây chuyền đó thực sự không ở trên người tôi, tôi… a!” Hạ Tịch Quán kinh hô.
Bởi vì Lục Hàn Đình cúi đầu, cắn một cái vào cổ cô.
Hàm răng sắc bén của anh chạm vào da thịt của cô trong, Hạ Tịch Quán cảm giác được mình bị anh cho cắn nát, máu tươi chảy ra.
Đau quá.
Hai tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán vịn thật chặt đầu vai anh, hàng mi nhỏ dài không ngừng run rầy.
Chợt Lục Hàn Đình đứng dậy, ung dung nâng bờ mông đẹp của cô, ôm cô đến trên bàn làm việc, vươn tay hắt toàn bộ văn kệ xuống đất, sau đó tách đôi chân nhỏ của cô, chen vòng hông to khỏe của mình vào.
Tư thế ái muội như vậy.
Lục Hàn Đình vươn tay, sờ lên dấu răng nơi cần cổ trắng kia.
Vừa rồi anh cắn rất mạnh, trên da thịt mềm mại cắn đến chảy máu, giọt máu đỏ thật nhỏ mà tươi đẹp xông ra, ngọt ngào gần như khiến người ta muồn hít vào một hơi.
Anh cúi người, dán môi mỏng lên dòng màu đỏ, mở miệng dùng sức hút.
Hạ Tịch Quán biết, hiện tại đôi mắt anh hung ác tràn đầy cừu hận, như một ngọn lửa muốn đốt cháy cô, cô dùng sức tránh mắt: “Lục Hàn Đình, anh đã lục soát qua người của tôi rồi, có thể buông ra hay không, tôi muốn trở về.”
Trở về?
Lại là trỏ về?
Cô muốn trở về nơi đó?
Một giây đồng hồ cô cũng không muốn ở lâu với anh rồi?
Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, khóe môi gợi cảm mỏng lạnh nhéch thành độ cung châm chọc mà mị hoặc: “Trên người cô tôi đã lục soát gần hết, nhưng, có một chỗ tôi còn chưa soát.”
Hàng mi như lông vũ của Hạ Tịch Quán mạnh mẽ run lên, trên người cô là chiêc váy liên, anh còn muôn lục soát nơi nào?
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình dời xuống, rơi vào trên váy cô, bàn tay cầm chân nhỏ của cô kéo ra ngoài: “Mở, lục soát cho tôi xem.”
Chương 1011: Cô Khóc
Hạ Tịch Quán nỗ lực kẹp chặt hai chân mình, không cho anh đụng, anh thực sự nhục nhã cô rồi, hiện tại cô không lớp vải, mà quần áo anh không chút nếp nhăn, hiện tại anh còn muốn kiểm tra chỗ đó như vậy, cô cũng không phải con điểm!
Hạ Tịch Quán muốn giơ tay lên đẩy anh, thế nhưng Lục Hàn Đình kịp thời giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, đè hai tay nhỏ bé xuống sau, anh dùng ngón tay thon dài nâng làn váy cô lên…
Bắp đùi lành lạnh để Hạ Tịch Quán ý thức được nguy hiểm, nếu như váy bị vén lên thì đó mới thật sự là nhục nhã.
Anh muốn dùng phương thức “soát người” cực đoan đó làm nhục cô.
Trong đôi mắt trong suốt củaHạ Tịch Quán lóe lên từng tia sáng lạnh, cô trở tay thoát khỏi cầm cố từ tay anh, giữa hai ngón tay đột nhiên có một cây châm bạc, cô muốn : đâm châm bạc vào huyệt Lục Hàn Đình.
Lần này Lục Hàn Đình không hề động, anh đã tinh chuẩn bắt được ý đồ và động tác của cô, anh chỉ là mắt lạnh nhìn cô, sau đó nhanh chóng đem hướng tim mình đến: “Hạ Tịch Quán, đâm vào đây này, ba năm trước con dao kia của cô lệch đi mấy phân, lần này cô nhất định phải đâm cho đúng, ngàn vạn lần đừng lưu đường sống cho tôi!”
Động tác của Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng lại, cũng không còn cách nào đâm vào được nữa.
“Làm sao, không hạ thủ được?” Lục Hàn Đình đưa tay vỗ vài cái lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, sao lạ thế, ba năm trước, cô ác độc biết bao mà, nào, tôi giúp cô.”
Lục Hàn Đình vươn tay xé cúc áo sơ mi của mình ra, lộ ra lồng ngực to lớn, anh lôi tay Hạ Tịch Quán, đâm vào trong tim mình: “Nào, đâm vào đây này!”
Hạ Tịch Quán thấy được buồng tim của anh, tuy là anh đã lành, nhưng nơi trái tim của anh để lại một vét sẹo rất sau, đó là dấu vết không thể xóa nhòa mà ba năm trước cô đã lưu lại trên người anh.
Châm bạc trong tay Hạ Tịch Quán rơi vào xuống đắt.
“Không đâm à, vậy cô ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không… tôi thực sự giết chết cô!” Lục Hàn Đình hạ mắt, dùng sức đè lên môi cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau ba năm, không có bắt kỳ tình cảm đậm sâu nào, anh hôn tuyệt đối không dịu dàng, gần như đang cắn xé cô.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra cổ họng hai người trong, đã từng ngọt ngào nay biến thành tràn đầy cay đắng.
Lục Hàn Đình vừa hôn cô, vừa đưa tay đưa đẩy làn váy lên, hai mắt lúc đầu đỏ ngầu hiện tại càng đỏ hơn, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, bàn tay to rơi vào thắt lưng bên hông mình, ngón cái cùng ngón trỏ cong lại, “xoát” một tiếng rút dây lưng ra, anh đã sớm muốn làm cô như vậy rồi, ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong đại sảnh.
Hạ Tịch Quán không phản kháng nữa, nếu như thứ anh mong muốn chính là cái này, vậy cô cho anh thôi!
Hạ Tịch Quán giơ hai tay lên ôm cổ anh, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, thế nhưng hai giọt nước mắt nóng bỏng đã lặng yên trượt xuống.
Cô và anh, thực sự không trở về được.
Lục Hàn Đình kịch liệt hôn cô, chợt nếm được vị đắng, tất cả động tác của anh đều dừng lại, sau đó ngẳng đầu, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đã thắm đẫm nước mắt.
Cô khóc.
Khóc lặng yên không một tiếng động đau thương như vậy.
Lục Hàn Đình cảm giác một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, trong nháy mắt dập tắt tất cả ham muốn mãnh liệt trong anh, khiến anh lạnh thầu tim.
Chương 1012: Lục Hàn Đình Lại Bảo Cô Đi Mua Cái Kial
Anh đang làm gì?
Bây giờ cô không có chút nguyện ý thân mật với anh, mà anh hệt như điên ôm cô vừa hôn vừa cắn, Lục Hàn Đình cảm giác tôn nghiêm của mình lại bị cô hung hãn giày xéo.
Lồng ngực to lớn phập phồng, vành mắt đỏ tươi khàn giọng rống lên một câu: “Cút!”
Cút!
Một chữ lạnh băng mà sát phạt.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở mắt ra, mang theo chút mờ mịt nhìn anh âm tình bắt định, sao tự dưng anh lại thay đổi chủ ý?
Lúc này Lục Hàn Đình vươn bàn tay to giữ cánh tay cô, thô lỗ kéo cô từ trên bàn làm việc xuống, giống như vứt một thứ rác rưởi xuống thảm.
Hạ Tịch Quán lập tức ngã ngồi ở tại trên thảm, cô cảm giác cái mông của mình như tách thành hai nửa, vô cùng chật vật.
Lục Hàn Đình đã nhanh chóng thắt chặt thắt lưng của chính mình, lại khôi phục dáng dắp áo mũ chỉnh tề kia, anh mặt không đổi rút ra mấy tờ giấy khăn, dùng sức đem lau tới lau lui đôi môi mỏng, sau đó vứt giấy xuống bên chân của cô: “Bản chết!”
Anh nói cô bản chết.
Con ngươi trong suốt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, cô rốt cuộc cũng biết anh vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, bởi vì anh cảm thấy cô bẩn.
Bởi vì ban nãy hôn cô, anh còn cầm khăn giấy lau miệng.
Hạ Tịch Quán nhìn cái tờ giấy vò nhàu bên chăn mình, nhào đến nhăn nhúm, vô cùng nực cười, giống như lòng tự tôn của cô vậy.
Hạ Tịch Quán lấy tốc độ nhanh nhát sửa sang lại chiếc váy trên người, sau đó đứng dậy, cô muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Thế nhưng chợt cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói ỏng eo của San San vang lên: “Lục tổng, người ta chờ anh lâu quá rồi đó…”
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, San San đi đến, cô ta vừa tắm xong, mái tóc dài ướt sũng, trên người mặc chiếc váy tơ lụa hai dây màu đỏ.
Chất lụa trơn mịn phác họa đường cong lồi lõm của San San vô cùng rõ nét. Vóc người San San vô cùng nóng bỏng, giọng nói lại là kiểu nũng nịu mà Lục Hàn Đình thích nhất, bây giờ San San tản ra vô tận dụ hoặc.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới San San sẽ đến, cô cứng đờ.
San San thấy Hạ Tịch Quán qua đây cũng sửng sốt một chút, nhưng cô ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Hàn Đình, cả người dính vào người Lục Hàn Đình, như thể muốn hòa vào làm một với anh: “Lục tổng, không phải anh bảo người ta ở trong phòng chờ anh sao, người ta đã tắm rửa thơm tho rồi này, sao anh lại ở cùng người phụ nữ khác chứ, cô ta đến làm cái gì vậy?”
Hạ Tịch Quán xoay người nhìn về phía Lục Hàn Đình, cái gì, anh bảo San San ở trong phòng chờ anh sẵn, vậy anh còn mang cô tới làm cái gì?
Lục Hàn Đình vươn tay vòng qua vòng eo mềm mại của San San, môi mỏng móc ra một vòng cung tà tứ : “Sao, ghen?”
Anh ve vãn San San ngay trước Hạ Tịch Quán.
San San lại đấm vào Lục Hàn Đình một cái: “Ghét quá à…”
Hạ Tịch Quán xoay người rời đi, cô không muốn ở chỗ này lại ở thêm một giây một khắc nào nữa.
Chợt Lục Hàn Đình ngẳng đầu, nhìn về phía tiếu ảnh Hạ Tịch Quán: “Đứng lại.”
Anh gọi cô làm cái gì?
Hạ Tịch Quán hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía anh: “Lục tổng, anh còn phân phó cái gì nữa? Tôi có thể đưa bạn tôi ra khỏi hội sở được chưa!?”
Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh khí: “Đương nhiên có thể, nhưng trước lúc rời đi, cô phải thay tôi làm một chuyện.”
Hạ Tịch Quán trực giác đây không phải là một chuyện tốt, cô hỏi: “Chuyện gì?”
*Cô cũng thấy đấy, lát nữa tôi sẽ làm chút chuyện vui vẻ với San San, nhưng, chỗ này không có biện pháp an toàn, cho nên phiền Hạ tiểu thư đến trước đại sảnh lầu dưới cầm lên cho tôi hai hộp… bao cao su.” Lục Hàn Đình phun ra 3 chữ cuối cùng.
Chương 1013: Hai Hộp Chúng Ta Dùng Không Hết Nhỉ?
“Ai nha Lục tổng, xấu hổ quá đi à, hai hộp chúng ta chưa chắc dùng hết đâu nhỉ…” San San bưng khuôn mặt xinh đẹp chui vào lòng Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình xoa xoa mái tóc dài của San San, còn ôm cô ta.
Hạ Tịch Quán cứng đờ tại chỗ, hai lỗ tai đều nổ tung, Lục Hàn Đình lại bảo cô đi mua bao cao su, anh ngủ với phụ nữ khác còn muốn cô tự tay chuẩn bị công cụ an toàn?
Sao anh có thể như vậy?
Hạ Tịch Quán cảm thấy có một thanh dao hung hăng đâm vào trái tim của cô, sau đó xoáy sâu vào, trong nháy mắt liền xoáy đến cô điểm tận cùng trái tim.
Lục Hàn Đình híp cặp mắt nhàn nhạt liếc Hạ Tịch Quán, thấy sắc mặt cô tái nhọt giống như một trang giấy, cả người thất hồn lạc phách, anh liền cảm niềm vui tràn trề khi trả thù. Anh muốn trả lại thống khổ trên người anh ba năm trước cho cô, bây giờ mới chỉ là bắt đầu!
“Cô còn đứng ngây đó làm gì, mau đi đi!” Lục Hàn Đình thúc giục. ; Hạ Tịch Quán cũng không biết mình rời đi thế nào, bước chân cô máy móc cứng ngắc xoay người, rời khỏi gian phòng khiến cô kiềm nén hít thở không thông kia.
Hạ Tịch Quán đến rồi trước đại sảnh, những chỗ này đều luôn chuẩn bị sẵn những thứ này, kỳ thực chỉ cần Lục Hàn Đình gọi điện thoại, sẽ có người đưa bao cao su cho anh, nhưng anh lại khăng khăng muốn để cô xuống tự mình cằm lên.
“Chào cô, tôi muốn hai hộp… bao cao su.” Hạ Tịch Quán nhẹ giọng nói.
Nhân viên đại sảnh đã quen với những chuyện này, cô ấy chỉ chỉ về tủ kính phía sau: “Được, cô muốn size gì?”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn đống bao cao su này, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt nanh lộ ra một chút lúng túng mắt tự nhiên: “Cái kia, size lớn nhất.”
Cô nói nhỏ như muỗi.
Nhân viên kia hai mắt sáng ngời, rất nhanh cầm hai hộp cỡ lớn nhất đưa cho Hạ Tịch Quán, cô ấy suýt nữa đã thốt lên một câu, wow, cô tốt số quá đấy.
Hạ Tịch Quán cầm đồ lên lầu, vào phòng tổng thống, cô thật không ngờ lần đầu tiên trong đời mua bao cao su cho Lục Hàn Đình lại là tình cảnh như vậy. ị Trong phòng, San San ngồi trước bàn trang điểm, không thấy Lục Hàn Đình, nhưng phòng tắm trong truyền đến tiếng nước chảy, anh đi vào tắm rửa rồi.
San San nhìn về phía Hạ Tịch Quán, vênh váo cười nói: “Không phải mày muốn câu dẫn Lục tổng sao? Vậy mà Lục tổng căn bản không nhìn trúng mày, tao thấy tội cho mày quá đấy.”
Hạ Tịch Quán lạnh lùng liếế San San: “Người đáng thương thật sự mới là cô!”
“Có ý gì?”
“Mọi người đều biết, Lục Hàn Đình chưa bao giờ ngủ hai lần cùng một người phụ nữ, tối nay là lần đầu tiên của cô và Lục Hàn Đình, cũng là một lần cuối cùng!”
San San trong nháy mắt cứng đờ.
Hạ Tịch Quán nói tiếp: “Người ta nói Lục Hàn Đình chỉ hứng thú với mỗi một người phụ nữ chỉ trong một tháng, xem ra cô sắp phá vỡ kỷ lục này rồi, hôm nay cô mới vừa trở thành tân sủng của Lục Hàn Đình, ngày mai liền bị đạp. Chúc mừng, cô sẽ trở thành người tiền nhiệm ngắn nhất trong lịch sử của Lục Hàn Đình.”
*.. Mày!” San San tức giận đến méo cả mặt.
Hạ Tịch Quán đặt bao cao su lên giường: “Dĩ nhiên, cô còn có thể cứu vớt được, tối hôm nay không ngủ với Lục Hàn Đình, vậy hai hộp cao su này liền không có đất dụng võ rồi.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán nhắc chân rời đi.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Lục Hàn Đình đi ra.
Chương 1014: Nhốt Cô Vào Trong
Hạ Tịch Quán ngước mắt, thân thể đồ sộ kia của Lục Hàn Đình mang theo hơi lạnh khoan khoái đi ra, anh mới vừa tắm xong, mái tóc ngắn ướt nhẹp, khoác trên người chiếc áo choàng tắm màu trắng, đai lưng bên hông có chút lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực to lớn, trông đặc biệt trẻ tuổi anh tuần.
“Lục tổng, anh tắm xong rồi…” San San giống như không có xương, chạy tới nhào vào người Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tổng, chuyện anh sai tôi, tôi đã làm xong.”
Lục Hàn Đình cầm khăn mặt tùy ý lau lau rồi mái tóc ngắn ướt nhẹp, sau đó nhìn thoáng qua hai hộp bao cao su trên giường, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng nhướng lên: “Hạ tiểu thư, sao cô biết đây là size của tôi, sao cô biết tôi dùng cỡ lớn nhất?”
*..” Anh có ý gì, lầy cái này ra khoe khoang?
San San tràn đầy địch ý nhìn Hạ Tịch Quán: “Lục tổng, em ở cạnh anh đúng là không có cảm giác an toàn mà. Anh thấy đó, những con tiểu yêu tinh này đều thích nhìn chằm chằm anh, lén lút ngay cả… kích cỡ của anh cũng biết rõ, chậc chậc, mày quả thực sự không biết xấu hổ, ngay cả mua bao cao su cũng câu dẫn đần ông cho được.
Hạ Tịch Quán cạn lời, cô nói thẳng: “Lục tổng, tôi đã làm xong việc, hiện tại tôi có thể dẫn bạn tôi đi được chưa!2”
“Gấp cái gì? Tôi còn một chuyện muốn cô làm.” Lục Hàn Đình hứng thú nói.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhíu mày, cô hơi hoài nghị, Lục Hàn Đình đang có ý đùa giỡn cô, chắc chắn sẽ không thả cô cùng Diệp Linh rời đi.
“Yên tâm, tôi nói lời giữ lời, làm xong chuyện này, tôi lập tức thả cô và Diệp Linh đi.” Lục Hàn Đình xem thấu suy nghĩ trong lòng cô, nên lập tức loại bỏ đi nghỉ ngờ của cô.
“Chuyện gì?”
Lục Hàn Đình dùng ánh mắt chỉ chỉ tủ quần áo bên cạnh: “Gian thay quần áo hơi bừa, cô vào dọn dẹp một chút, dọn xong tôi để cô đi.”
Đơn giản như vậy?
Hạ Tịch Quán bán tín bán nghỉ đi vào gian thay quần áo nhưng rất nhanh cô liền ý thức được không thích hợp, bởi vì gian thay quần áo căn bản không bừa bộn chút nào mà còn rất sạch sẽ, ngay cả một tí bụi cũng không có.
“Lục Hàn Đình, anh có ý gì?” Hạ Tịch Quán lập tức hỏi.
Lục Hàn Đình đứng lặng ở cạnh cửa, ngăn cô ở bên trong: “Cũng không có ý gì, chính là mời cô ở bên trong nghỉ ngơi một chút, khoảng một tiếng thôi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nghĩ tới điều gì, cô đợi ở đây, vậy anh cùng San San ở bên ngoài trong phòng làm cái gì, lẽ nào anh muốn để cô ở đây nghe âm thanh hai người làm tình sao?
Hạ Tịch Quán vì ý tưởng này hít vào một ngụm khí lạnh, sẽ không, anh tên điên này!
“Lục Hàn Đình, tôi không muốn đợi ở đây, anh thả tôi ra ngoài!” Hạ Tịch Quán nhắc chân chạy ra bên ngoài.
Nhưng không còn kịp, rằm một tiếng, gian thay quần áo đã bị Lục Hàn Đình khóa lại, cô không ra được.
Trong tằm mắt một vùng tăm tối, Hạ Tịch Quán bị khóa ở’ bên trong, cô giơ bàn tay nhỏ lên dùng sức gõ cửa: “Lục Hàn Đình, anh đến tột cùng muốn làm gì, vì sao lại nhốt tôi trong này?”
Cô có dự cảm không lành, rất không lành.
Lục Hàn Đình đứng ở ngoài cửa, lạnh mắt nhìn gian phòng đóng chặt trước mắt: “Hạ Tịch Quán, cô thông minh như vậy, cũng đã đoán được, không phải sao? Đừng nghỉ ngờ, cô đoán đúng rồi đấy, cô cứ ngoan ngoãn ở trong đó cho tôi, chậm rãi mà nghe.”
Nghe?
Hạ Tịch Quán có chút mờ mịt: “Nghe… nghe cái gì?”