Thượng Quan Mật Nhi biết Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc bây giờ đang ở sát vách, ả rất sợ Lục Hàn Đình sẽ đi tìm Hạ Tịch Quán, nên ả ngã vào lòng Lục Hàn.
Lục Hàn Đình nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh liếc nhìn Thượng Quan Mật Nhi, sau đó ôm ngang ả lên, đi ra ngoài, mang ả rời đi.
Thượng Quan Mật Nhi từ từ nhắm hai mắt, trong lòng vui vẻ miễn bàn, ả ước gì Lục Hàn Đình hiện tại mang ả bay.
Hạ Tịch Quán hiện tại ở cùng Thượng Quan Húc, nhưng Lục Hàn Đình ôm ả đi ngang qua, bọn họ cứ như vậy hoàn mỹ bỏ lỡ.
Lúc này Lục Hàn Đình đi ngang qua gian phòng cách vách, phòng này cửa đóng kín, căn bản không thấy bên trong, Lục Hàn Đình mắt nhìn thẳng, không dừng lại, trực tiếp đi qua.
Thượng Quan Mật Nhi len lén nhìn thoáng cửa phòng đóng chặt, Hạ Tịch Quán, gặp lại sau!
Trong phòng cách vách.
Hạ Tịch Quán hoàn toàn chính xác ở cùng một chỗ với Thượng Quan Húc, Thượng Quan Húc nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu công chúa, tối hôm nay cô giỡn cái gì thế?”
Thượng Quan Húc là nhìn tận mắt Hạ Tịch Quán uống hết chén trà hạ thuốc kia, nhưng bây giờ Hạ Tịch Quán bình yên vô sự đứng trước mặt anh ta, Thượng Quan Húc cũng kỳ quái.
Hạ Tịch Quán không thể giải thích, đôi mắt trong vắt cô nìn về phía Thượng Quan Húc, thần bí nháy mát: “Cửu Lăng vương, anh đoán đi, người khác đều nói người phụ nữ phải giống như một điều bí ẳn, nếu tôi nói hết đáp án cho anh, vậy không thú vị rồi.”
Thượng Quan Húc đã cảm thấy bây giờ Hạ Tịch Quán cùng Hạ Tịch Quán ban nãy hoàn toàn khác nhau, Hạ Tịch Quán lúc này lại khôi phụcdáng vẻ phong vân thiên hạ trong trí nhớ anh ta.
Thượng Quan Húc câu môi, cười cười.
Lúc này ngoài cửa có hai cái người làm nữ đi qua, trên người người làm nữ treo một chuỗi chuông, chuông lúc này phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Hạ Tịch Quán dĩ nhiên cũng nghe đến mị thanh của Yêu chuông Giao Nhân tộc, gương mặt tinh xảo nhanh chóng lạnh lẽo: “Cửu Lăng vương, nhanh che tai lại, đừng nghe!”
Thế nhưng Thượng Quan Húc rất rõ ràng nghe được, anh ta đứng không hề nhúc nhích.
Nguy rồi!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng tiến lên, cô vươn hai tay che tai Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc trúng chiêu, hiện tại đôi mắt anh ta đã không còn nữa tỉnh táo, bên trong toát ra vài ngọn lửa nóng bỏng.
Thượng Quan Húc đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tịch Quán trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, mị thuật Giao Nhân tộc hết sức lợi hại, không được máy người đàn ông có thể chống đỡ, Thượng Quan Húc cũng không ngoại lệ.
Hiện tại Thượng Quan Húc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trần truồng, như thể muồn ăn sống cô.
Hạ Tịch Quán bình tĩnh lui về sau một bước, một bàn tay khác lặng lẽ sờ về phía ngân châm bên hông.
Ngân châm rút ra, cô giơ tay lên trực tiếp đâm vào trong huyệt vị Thượng Quan Húc.
Nhưng, rất đáng tiếc, Thượng Quan Húc là danh tướng bậc nhất Hoa Tây Châu, chinh chiến sa trường, sao có thể bị cô đánh lén? Thượng Quan Húc siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán, sau đó đẩycô lui về phía sau, Hạ Tịch Quán bị đẩy đến vách tường lạnh như băng.
“Ba” một tiếng, ngân châm đầu ngón tay Hạ Tịch Quán cũng rơi vào trên mặt đất.
Chương 1216:
Hiện tại trong mắt Thượng Quan Húc toát ra ngọn lửa tình dục, anh ta không gì sánh được nóng bỏng nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, sau đó dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán.
“Cửu Lăng vương!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng tránh được, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn anh: “Cửu Lăng vương, anh trúng mị thuật Giao Nhân tộc, bây giờ anh phải bảo trì thanh tỉnh và lý trí, buông ra, tôi dùng châm trị liệu cho.
anh, tôi có thể cứu anh!”
Nghe được tiếng nói sắc lạnh của Hạ Tịch Quán, Thượng Quan Húc lấy được chút lý trí, anh ta ép buộc chính mình thả Hạ Tịch Quán, giọng khàn khàn: “Lan Lâu công chúa, cô mau đi đi!”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhặt ngân châm trên đất lên: “Cửu Lăng vương, chúng ta bây giờ là minh hữu, tôi sẽ không bỏ mặc anh, anh mau nhắm mắt lại, vứt bỏ tất cả tạp niệm, tôi ghim châm cho anh.”
Thượng Quan Húc ngồi trên ghế sa lon, anh ta nghe lời nhắm hai mắt lại.
Hạ Tịch Quán bắt đầu ghim châm.
Thượng Quan Húc từ từ đã cảm thấy lửa hừng hực trên người dần nguội, kỳ thực mấy năm nay anh ta quyền cao chức trọng, bên người chưa bao giờ thiếu phụ nữ dụ hoặc, những thủ đoạn hạ cấp anh ta thấy cũng nhiều, hơn nữa y thuật Hạ Tịch Quán tinh xảo, cũng có thể chịu nỗi.
Thế nhưng lúc này Thượng Quan Húc liền ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo, đó là mùi thơm cơ thể tản mát ra từ trên người Hạ Tịch Quán.
Hiện tại Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài không gì sánh được chuyên chú trị liệu cho anh ta, cô cúi đầu, mái tóc đen thật dài như có như không phát qua khuôn mặt tuần tú của anh ta.
Yết hầu Thượng Quan Húc khẽ động, anh ta cảm thấy lửa dục sắp tắt lại bùng lên.
Thượng Quan Húc vươn tay kéo Hạ Tịch Quán ôm vào trong lòng.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng giãy dụa: “Cửu Lăng vương, anh quên tôi nói rồi phải không, bây giờ’ đang lúc mắu chốt dùng châm, anh mau vứt bỏ tất cả tạp niệm đi.”
Thượng Quan Húc ôm Hạ Tịch Quán cô thật chặt vào lòng, anh ta chôn khuôn mặt tuấn tú trên mái tóc của cô, giọng khàn khàn: “Tôi không muốn dùng châm, tôi, muốn, eml”
Cái gì?
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, kỳ thực mị thuật Giao Nhân tộc là có thể chống đỡ, nhất định phải có ý chí kiên định, không thể là mỹ sắc mê hoặc.
Thượng Quan Húc thiếu niên thành danh, chinh chiến khắp nơi, ý chí vô cùng kiên định, vừa rồi cô có thể cảm giác được ham muốn anh ta dần biến mắt, nhưng làm sao chỉ mới một lúc anh ta đã…
Hạ Tịch Quán tương đối thông tuệ quả quyết, cô biết Thượng Quan Húc một khi bắt đầu dao động, cô liền gặp nguy hiểm, cô trước hết rời khỏi nơi này.
“Cửu Lăng vương, anh buông ta!” Ngân châm giữa tay Hạ Tịch Quán nhọn hung hăng đâm vào huyệt vị Thượng Quan Húc.
Hiện tại Thượng Quan Húc bị ham muốn khống ché, cũng không có bồ trí phòng vệ, anh ta lập tức đã bị ghim trúng, lúc này cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Lúc này Hạ Tịch Quán nhân cơ hội đưa dùng sức đầy anh ta ra, sau đó nhanh chân chạy.
Nhưng chạy hai bước, Thượng Quan Húc liền đuổi tới, anh ta lần nữa ôm Hạ Tịch Quán vào trong lòng.
“Người đâu, cứu mạng!” Hạ Tịch Quán mở miệng la.
Cửa số trong phòng cũng không đóng kín thật, mà là để lại một kẽ hở, Hạ Tịch Quán bị Thượng Quan Húc khống ché, cô ngắng đầu vừa lúc xuyên qua thấy được bên ngoài, cô ở bên ngoài hành lang trong thấy được thân thể anh tuần, Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình tới!
Sao anh lại tới chứ?
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới ở Cửu Lăng vương phủ gặp được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cũng không nghe thấy tiếng kêu của cô, hơn nữa trong ngực của anh còn có một người, là Thượng Quan Mật Nhi!
Lục Hàn Đình ôm Thượng Quan Mật Nhi từ nơi này sượt qua người cô.
“Lục… ưml” Hạ Tịch Quán muốn kêu Lục Hàn Đình lần nữa, nhưng Thượng Quan Húc đã một tay bịt rồi miệng cô, sau đó đưa ôm ngang cô lên, trực tiếp ném vào trên giường.
Chương 1217:
Hạ Tịch Quán tận mắt nhìn Lục Hàn Đình ôm Thượng Quan Mật Nhi biến mắt trong tầm mắt của mình, anh ôm người phụ nữ khác đi.
Hạ Tịch Quán trong lòng tràn ngập không an lòng, lúc này Thượng Quan Húc đứng bên giường đã chậm rãi đi qua, mang theo ý tứ xâm lược mãnh liệt.
Hạ Tịch Quán sờ lung tung trên giường một cái, rất nhanh mò tới một vật, là điện thoại.
Hạ Tịch Quán cầm lên điện thoại di động, cô bản năng tính muốn gọi số Lục Hàn Đình.
Ngay khi cô gặp nguy hiểm, cô đầu tiên nghĩ tới chính là anhl Nhưng, Hạ Tịch Quán lại do dự, hiện tại dễ Lục Hàn Đình hiện thân ở Cửu Lăng vương phủ khá nguy hiểm, anh chẳng những sẽ va chạm với Thượng Quan Húc, quan trọng là… thân thế của anh cũng sẽ bị lộ ra ánh sáng.
Thượng Quan Húc một mực tìm kiếm quân vương mang máu Xích Tử, cô không thể để Lục Hàn Đình lộ dưới mắt Thượng Quan Húc.
Hiện tại đầy đầu Hạ Tịch Quán đều nghĩ đến Lục Hàn Đình, cô tuyệt đối không thể để cho anh gặp nguy hiểm.
Hạ Tịch Quán lúc này bấm tới số điện thoại một người khác, là gọi cho Tô Hi.
Điện thoại còn chưa thông, bàn tay to Thượng Quan Húc liền thò qua, trực tiếp cầm điện thoại đi.
“Cửu Lăng vương, anh mau tỉnh lại đi! Đừng trúng âm mưu quỷ kế của Giao Nhân tộc, tôi là Lan Lâu công chúa, tôi không thể đi cùng với anh, tôi đã có người đàn ông tôi yêu sâu đậm.” Nói xong Hạ Tịch Quán muốn xuống giường, chạy khỏi nơi này.
Thế nhưng Thượng Quan Húc tự tay đẩy, Hạ Tịch Quán ngã về trên giường, hơn nữa “cục” một tiếng, đầu của cô đụng vào trên vách tường.
Đau nhức truyền đến, Hạ Tịch Quán thấy hai mắt biến thành màu đen, cô sắp hôn mê.
Lúc này Thượng Quan Húc đã lắn qua, anh hai bàn tay to thò tới trên váy cô, đang muốn cúc áo cô.
Không muốn.
Hạ Tịch Quán kéo lại drap giường thật chặt, ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay, nỗ lực để mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, từ từ cô liền hai mắt nhắm nghiền.
Lễ nào, cô không chạy khỏi sao?
Lẽ nào, cô sắp mắt đi thuần khiết rồi ư2 Lục Hàn Đình…
Lục Hàn Đình của cô…
Bên ngoài hành lang, Thượng Quan Mật Nhi hết sức đắc ý, nhưng rất nhanh ả liền phát hiện bước chân của Lục Hàn Đình chậm rãi ngừng lại, không đi nữa.
Thượng Quan Mật Nhi trong lòng lộp bộp giật mình, ả nhìn Lục Hàn Đình, đi mau a, sao không đi nữa?
Lục Hàn Đình xoay người, đôi mắt thâm thúy hẹp mâu rơi vào cái cửa đóng chặt kia, vừa rồi… anh dường như nghe được có người đang gọi anh.
Dưới chân của anh như nặng ngàn cân, dời không được nửa phần rồi, anh cảm tháy trong căn phòng đóng chặt đó có thứ quan trọng nhát trong sinh mệnh anh.
Đó là cái gì?
Lục Hàn Đình chạy đến, đi tới căn phòng đóng chặt kia.
Nguy rồi!
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cái gì?
Lẽế nào, anh phát hiện ra Hạ Tịch Quán?
Cái này quá không khoa học!
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác một chậu nước lạnh đổ xuống, không được, ả phải ngăn cản, ả nhất định không thể để cho Lục Hàn Đình phá hủy chuyện tốt của Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc, anh cũng phải dùng lực thêm đi!
Thượng Quan Mật Nhi lúc này ôm sát cổ Lục Hàn Đình, cọ cọ trên khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình, làm nững, em nóng, mau mang em đi!
Lúc Thượng Quan Mật Nhi cọ, Lục Hàn Đình tránh được, căn bản cũng không để Thượng Quan Mật Nhi đụng tới.
Thượng Quan Mật Nhi hoàn toàn thất vọng, đến tột cùng sai ở bước nào chứ, lúc ả là Hạ Tịch Quán, anh thích tiểu nha hoàn, hiện tại ả là tiểu nha hoàn rồi, anh lại thích Hạ Tịch Quán, vận mệnh sao lại thích chơi đùa ả như thế?
Thượng Quan Mật Nhi không phục, ả cảm giác mình không phát huy tốt, còn chưa thể hiện đầy đủ mị lực phụ nữ của mình, ả xé cổ áo của mình ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, sau đó lại cọ trên người Lục Hàn Đình.
Chương 1218:
Lục Hàn Đình đã cảm thấy người phụ nữ trong lòng thật phiền phức, anh mím môi, một giây sau trực tiếp ném thẳng Thượng Quan Mật Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi lấy một đường cung hoàn mỹ trực tiếp rơi vào cái hồ trước mặt, “tõm” một tiếng, còn văng lên một cột nước cao.
Thượng Quan Mật Nhi tràn đầy nhiệt tình bị nước lạnh bao phủ, hét to xong ả lại lộ ra thất kinh, chật vật dùng cả tay chân bò lên bờ, buồn cười như một tên hề.
Rốt cục giải quyết xong người phụ nữ trong lòng, Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi tới cửa phòng đóng chặt kia, anh vươn tay đẩy cửa phòng ra.
Một giây kế tiếp, anh liền tháy một màn bên trong.
Bây giò Hạ Tịch Quán đã hôn mê trên giường, cúc áo bị mở ra vài cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn có bắp đùi trắng nõn phía dưới.
Cô nhắm mắt lại, mái tóc đen dài tán loạn, quấn trên cổ cô, hoạt sắc sinh hương.
Thượng Quan Húc nửa quỳ trên giường, anh ta vẫn đang cởi cúc áo Hạ Tịch Quán.
Nhìn một màn này, con ngươi thâm thúy của Lục Hàn Đình bị kích thích trận trận co rút lại, rất nhanh đuôi mắt hẹp dài liền dâng lên vẻ hung ác.
Lục Hàn Đình bước mạnh lên trước, vươn tay kéo cổ áo củaThượng Quan Húc, sau đó dùng lực kéo anh ta từ trên giường xuống.
Thượng Quan Húc còn chưa đứng vững, Lục Hàn Đình một nắm đắm liền hung hăng đập tới.
Rắc, một tiếng.
Thượng Quan Húc bị đánh đến chảy máu, anh ta còn nặng nề va vào trên vách tường, phát ra tiếng vang ầm âm.
Động tĩnh của nơi này nhanh chóng hấp dẫn chú ý phía ngoài, người Cửu Lăng vương phủ đều vọt vào: “Anh là ai2 Mau bắt anh ta lại!”
Mọi người lúc này bao vây nơi này lại.
“Cửu Lăng vương, ngài không sao chứ?” Thủ hạ tiến lên nâng Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc hộc ra một búng máu, hiện tại anh ta dần dần lấy được lý trí, từ chối thủ hạ đỡ mình, anh ta ngồi dưới đất từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Vừa rồi anh ta trúng mị thuật, anh ta cũng không biết mình đến tột cùng làm những gì, nhưng, anh ta dường như đã khinh bạc Lan Lâu công chúa.
Thượng Quan Húc ngắng đầu, nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình chạy tới bên giường, anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra bọc Hạ Tịch Quán lại, che đi tất cả cảnh xuân của cô.
“Quán Quán! Quán Quán!” Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuần kêu cô.
Thế nhưng, Hạ Tịch Quán không phản ứng chút nào.
Lúc này Lục Hàn Đình phát hiện điện thoại rơi ở đầu giường, anh cầm điện thoại lên, nhìn nhật ký cuộc gọi.
Vừa rồi Hạ Tịch Quán ở thời khắc nguy cơ gọi điện thoại cho một người, nhưng, cú điện thoại này không phải gọi cho anh, mà là gọi cho… Tô Hi!
Cô ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới không phải anh, mà là Tô Hil Lục Hàn Đình hung hăng siết điện thoại máy giây, sau đó anh châm chọc câu môi mỏng, lồng ngực to lớn phập phòng, ý muốn bóp chết Hạ Tịch Quán đều có.
Người phụ nữ này thật là vô tâm!
Anh đem tất cả yêu, đem toàn bộ của mình đều cho cô, thế nhưng cô lần nữa khiến anh tổn thương, nhất định chính là một đại tra nữ.
Lục Hàn Đình cảm giác mình cảm tình bị lừa dối.
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc khuynh thành của Hạ Tịch Quán, giây phút này mị thuật Yêu chuông của Giao Nhân tộc hoàn toàn tán đi trước mắt anh, anh tìm được cô.
Mặc kệ cô biến thành dáng vẻ nào, Hạ Tịch Quán cũng tốt, tiểu nha hoàn cũng được, anh đều không đánh mát cô.
Lục Hàn Đình ôm ngang Hạ Tịch Quán lên, muôn mang cô rời đi.
Chương 1219:
“Đứng lại! Anh rốt cuộc là ai, lén xông vào Cửu Lăng vương phủ, trọng thương Cửu Lăng vương, chẳng lẽ còn muốn toàn thân trở ra sao, mau buông Lan Lâu công chúa cũng chính là Thái tử phi xuống!” Có người chặn lối đi của Lục Hàn Đình.
Thái tử phi?
Lục Hàn Đình đã quên Hạ Tịch Quán bây giờ còn có một thân phận khác, đôi mắt tối tăm huyết lệ hẹp mâu lúc này quét về Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc đã đứng dậy, anh ta nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình một mình xông vào Cửu Lăng vương phủ, mặc dù đối mặt với trùng điệp vây quanh vẫn bình tĩnh như cũ, cử chỉ đều là nhìn khí phách điên cuồng nhìn người bằng nửa con mắt, khiến người ta không nhịn được muốn thần phục.
Thượng Quan Húc không khỏi nhìn nhiều Lục Hàn Đình vài lần, sau đó anh ta mở miệng nói: “Các người đều lui ra đi, Lục tổng, mời anh.”
Thượng Quan Húc nhường ra một con đường, để Lục Hàn Đình mang Hạ Tịch Quán rời đi.
Lục Hàn Đình đi tới trước mặt Thượng Quan Húc, anh trực tiếp tuyên chiến: “Hạ Tịch Quán là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con trai tôi, Cửu Lăng vương, anh tốt nhất đừng tơ tưởng chạm vào.”
Nói xong, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán biến mắt trong tầm mắt.
Thượng Quan Húc nhìn bóng lưng anh tuấn của Lục Hàn Đình, người đàn ông phách lối như vậy anh ta thật đúng là lần đầu tiên thấy, còn nữa, anh ta đã sớm hoài nghi giữa Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình có chuyện xưa, thì ra bọn họ ngay cả… con trai cũng có rồi.
“Cửu Lăng vương, đệ nhát tài phiệt toàn cầu thật đúng là kiêu ngạo, lẽ nào để anh ta cứ đi như vậy sao?” Lúc này Vương Lực thấp giọng hỏi.
Thượng Quan Húc đưa tay lau lau vết máu bên khóe môi, vừa rồi một quyền kia của Lục Hàn Đình suýt chút nữa lấy nửa cái mạng của anh ta, may mà anh ta với Hạ Tịch Quán còn chưa xảy ra gì, bằng không chắc Lục Hàn Đình sẽ phanh thây anh ta rồi thịt nát xương tan luôn mát.
“Vương thủ lĩnh, lẽ nào ông không nhìn ra Lục Hàn Đình này kỳ lạ sao?”
“Cửu Lăng vương, lời này của cậu là có ý gì?”
“Lập tức phái người đi thăm dò bối cảnh gia thế của Lục Hàn Đình, nhất là… mẹ của anh ta!”
Hạ Tịch Quán cảm giác mình ngủ rất lâu, đợi cô lúc tỉnh lại, lại biến trở về mặt của tiểu nha hoàn Tình Nhi.
Cô là bác sĩ, kiểm tra một chút cũng biết chính mình cũng không có mắt đi thuần khiết, cô và Thượng Quan Húc không xảy ra gì cả.
Thê nhưng, người nào cứu cô?
Hạ Tịch Quán không nghĩ ra, cô chỉ mơ mơ màng màng nhớ kỹ khi đó có người ở tai cô gọi cô Quán Quán! Quán Quán!
Là Lục Hàn Đình sao?
Có phải Lục Hàn Đình cứu cô không?
Hạ Tịch Quán còn chưa nhận được đáp án, đã thấy Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi hẹn hò với nhau.
Cô mở trình duyệt ra, tin tức tự động đẩy ra đều là liên quan đến Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi: “Lan Lâu công chúa và người đàn ông thần bí ở nhà hàng ăn bữa tối lãng mạn.”
“Lan Lâu công chúa được xe sang trọng của người đàn ông thần bí đưa đón.”
Những ảnh chụp đó đều chụp Thượng Quan Mật Nhi rất rõ ràng, nhưng người đàn ông lại chụp rất mơ mờ, hình mặt bên hoặc là một bóng lưng. Thế nhưng Hạ Tịch Quán nhận ra, người đàn ông thần bí này là Lục Hàn Đình.
Anh đến tột cùng đang làm cái gì?
Hạ Tịch Quán cảm giác có dũng khí, cô cảm giác Lục Hàn Đình chắc đã nhận ra cô, nhưng là bây giờ anh ngược lại đi cùng Thượng Quan Mật Nhi, thế là sao chứ?
Mấy ngày nay Thượng Quan Mật Nhi cũng không tới tìm cô phiền toái, đại khái là đã quên mát cô luôn rồi, Thượng Quan Mật Nhi mỗi ngày đều bận hẹn hò cùng Lục Hàn Đình, sống vô cùng thoải mái.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại tới.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, là Thượng Quan Mật Nhi gọi điện thoại tới.
Hạ Tịch Quán ấn phím nhận được, truyền tới giọng điệu đắc ý của Thượng Quan Mật Nhi: “Alo, Hạ Tịch Quán, cơ.
thể khỏe hơn chút nào chưa?”