Tiêu Thành đối với đề tài này không cảm thấy hứng thú, cũng không muốn dây dưa thêm với ả, anh đứng dậy, trực tiếp xuống giường.
Anh đi là thế nào?
Không thể đi!
Tiêu Đình Đình cũng xuông giường theo, ả từ phía sau ôm lấy vòng hông lớn của Tiêu Thành: “A Thành, anh đi đâu vậy, đừng đi mà.”
Tiêu Thành đẩy tay ả: “Chút ấy thời gian cũng không thể đợi, chờ đấy, anh đi tắm trước.”
Tiêu Đình Đình một mực chờ trong phòng, năm phút đồng hồ đi qua vậy mà người đàn ông còn chưa ra.
Ả nhịn không được chạy tới cạnh cửa phòng tắm, gõ cửa: “A Thành, anh tắm xong chưa?”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở.
Trong bóng tôi, Tiêu Đình Đình thây không rõ khuôn mặt người đàn ông, thế nhưng vóc người đàn ông kiện tráng cao ngất như trước, ả nhào vào trong ngực người đàn ông.
Nhón chân lên, ả hôn lên môi người đàn ông.
Người đàn ông hô hấp nóng lên, trong bóng tối trực tiếp đẩy ả ngã vào trên giường.
Một giờ sau.
Tiêu Đình Đình từ trên giường bò dậy, chịu đựng đau nhức trên người mặc chiếc váy dài vào người, sau đó mở cửa phòng ra, vừa rồi sau khi chắm dứt Tiêu Thành liền đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiêu Thành mặc chiếc áo sơ mi trắng đứng ở chỗ lan can khắc hoa, thấy ả mặt đỏ ửng đi ra, anh rất có thâm ý câu khóe môi, giọng cao thâm mà quỷ dị: “Thế nào?”
Tiêu Đình Đình thẹn thùng, hận không thể lần nữa nhào vào trong ngực anh: *“A Thành, anh thật là xấu!”
Tiêu Thành nhướng mày kiêm: “Đi đi, đi ngủ sớm một chút! Anh đến thư phòng.”
Tiêu Thành trực tiếp đi thư phòng.
Tiêu Đình Đình cứng lại, ả nhìn người đàn ông, áo sơ mi trắng quần tây đen chỉnh chu không chút nếp nhăn kia, thêm mấy phần lạnh tanh, trên người anh không có một chút mùi tình dục còn sót lại, thâm trầm lãnh đạm không hề loạn.
Rất kỳ quái, anh hiện tại và anh vừa rồi ở trên giường như hai người khác biệt, vừa rồi anh rất nhiệt tình, nhiệt tình như lửa.
“A Thành, đêu đã trê thê đừng làm việc nữa, chúng ta ngủ chung đi!”
Kết hôn lâu như vậy, anh đều xuống giường đi liền, chưa từng cùng ôm ả ngủ lại, đêm nay cũng không ngoại lệ, anh lại muốn đến thư phòng.
Nếu như không phải vừa rồi mới ở cùng nhau, Tiêu Đình Đình cũng hoài nghỉ chính mình chưa từng có được người đàn ông này.
Tiêu Thành không ngừng bước chân, chỉ nhàn nhạt quay đầu nhìn ả một cái: “Tiêu Đình Đình, em nên thấy đủ, sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, đừng chọc anh phản cảm, nhé?”
Tiêu Đình Đình: “…”
Tiêu Thành nhanh chóng biên mât trong tầm mắt.
Tiêu Đình Đình trở về phòng, một mình nằm ở trên giường, ả nghĩ đến dáng người tám khối cơ bụng kia của Tiêu Thành, nghĩ thầm nếu như có thể tỉnh lại trong ngực anh là một việc tuyệt vời đến cỡ nào.