“Oke.”
Diệp Linh lấy điện thoại ra, Hạ Tịch Quán hướng về phía màn ảnh ngọt ngào giơ V.
Diệp Linh đăng Weibo, lúc này thì có vài công tử vây quanh, chủ động đến gần: “Diệp mỹ nhân, thật là đúng dịp gặp ở đây nha, vị mỹ nhân bên cạnh cô này là?”
Anh em tốt của Lục Hàn Đình là Có Dạ Cẩn cũng đến đây, trong tay anh cầm ly rượu đỏ đang nói chuyện trời đất cùng vài giám đốc tài giỏi đẹp trai.
Mấy giám đốc kia nhiệt tình cung nghênh anh, Có Dạ Cần nhấp một ngụm rượu đỏ, thái độ có chút mạn thờ ơ.
Cố Dạ Cần bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp thanh thuần, tên là Triệu Dung Dung, là con gái nuôi Cố phu nhân nhận, hiện tại vẫn đang ở Có gia.
Triệu Dung Dung hiện tại 18 tuổi, mặt mày nhìn rất ngây ngô, cô ta không quá quen máy trường hợp này, vô cùng ngượng ngùng đi theo phía sau Cố Dạ Cần, bộ dáng kia rất giống Diệp Linh nhiều năm trước.
“Anh Cẩn…” Triệu Dung Dung kêu Có Dạ Cẩn một tiếng.
Thái độ Có Dạ Cần lãnh đạm, cũng không nhìn Triệu Dung Dung.
Lúc này Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình vừa qua, anh cởi tây trang màu đen ra đưa cho bồi bàn, trên người áo sơ mi đen quần tây đen, anh tuần sang trọng, anh nhắc chân dài đi đến bên cạnh Cố Dạ Cần.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, dưới ánh đèn sáng chói liền trở thành phong cảnh mắt sáng nhất.
Có Dạ Cần lúc này mới nhàn nhạt nhìn Triệu Dung Dung, mở miệng: “Cô về phòng trước đi!”
“Dạ, tạm biệt anh Cần.” Triệu Dung Dung vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Hàn Đình nhìn Cố Dạ Cẩn: “Triệu Dung Dung kia là em gái mới của cậu?”
“Là mẹ tôi khăng khăng nhét vào đấy.”
“Có phu nhân thật là thú vị a, bà ta còn tưởng rằng con trai của mình chỉ yêu em gái thôi, thấy tâm cậu đặt trên người Diệp Linh kéo không trở lại, nên lập tức nhận một đứa con nuôi, nhét thêm đứa em gái cho cậu, Cố phu nhân vì chia rẽ cậu và Diệp Linh cũng là dụng tâm quá đấy.”
Yết Cố Dạ Cần cuộn lên xuống, nuốt ngụm rượu đỏ trong cổ họng xuống, sau đó khẽ động môi mỏng: “Cậu thích chọc tôi đến thế à?”
Lục Hàn Đình nhướng đuôi mắt hẹp dài, tràn ra phong tình trưởng thành nam tính: “Diệp Linh không náo với cậu à?”
Có Dạ Cần liếc Lục Hàn Đình, hai người đàn ông đều là đỉnh cấp nam thần, bị áo sơ mi tây trang bao vây ra cảm giác một thân cắm dục, thế nhưng ai có thể đoán được bọn họ ở chỗ này lại trò chuyện về phụ nữ.
“Cô ấy sẽ không gây náo, cô ấy đã rất lâu rồi không đoái hoài đến tôi.”
Lục Hàn Đình: “Tôi rất thông cảm với cậu.”
Vừa dứt lời dưới, bên tai vang lên một giọng nói ỏng ẹo: “Lục Hàn Đình, em tới rồi.”
Lục Hàn Đình quay đầu, Thượng Quan Mật Nhi tới.
Thượng Quan Mật Nhi đã thay xong bikini, hiện tại vui vẻ tung tăng nhìn Lục Hàn Đình, còn quay một vòng: “Em đẹp không?”
Phụ nữ đều thích người khác khen mình xinh đẹp, huống chỉ là người đàn ôn mình thích, Thượng Quan Mật Nhi g chỉ vì Lục Hàn Đình mới mặc bikini.
Đúng dịp là, hôm nay Thượng Quan Mật Nhi và Hạ Tịch Quán đụng hàng nhau, Thượng Quan Mật Nhi cũng mặc bikini màu vàng trứng ấp kia.
Lục Hàn Đình liếc Thượng Quan Mật Nhi, sau đó chau lại một mày kiếm, cảm giác như mắt bị cay: “Bộ này không hợp cô, cô mặc vào như giả vờ mình non nót ấy.”
Thượng Quan Mật Nhi lòng tràn đầy vui mừng đợi Lục Hàn Đình nhận xét thoáng cứng đờ người, hai lỗ tai không ngừng ong ong câu “giả vờ mình non nớt” kia của Lục Hàn Đình.
Thượng Quan Mật Nhi đã có được khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, hơn nữa ả trẻ trung xinh đẹp, nhưng rất đáng tiếc màu vàng nhạt này quá kén da, da thịt ả không bằng Hạ Tịch Quán, khí chất cũng không bằng Hạ Tịch Quán, vào phải đôi mắt kén chọn và gu thưởng thức không tầm thường của Lục Hàn Đình, quả thật hơi quê mùa.
Chương 1191:
Thượng Quan Mật Nhi như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch.
Ả kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình, người vừa mới nói câu “tùy cô, chỉ cần cô thích là tốt rồi” đi đâu rồi, vì sao ả chọn mặc xong, anh lại phê bình cay nghiệt như thế?
Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người!
Lục Hàn Đình không nhìn Thượng Quan Mật Nhi nữa, ý kia có chút vô tội cô bảo tôi nhận xét mà, tôi cũng chỉ mới nhận xét một câu.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Có Dạ Cần nhàn nhạt thu mắt, anh từ trong túi quần lấy điện thoại ra, mở Weibo, anh liếc mắt liền thấy được bài Weibo Diệp Linh mới đăng.
Diệp linh đăng ảnh chụp chung của cô và Hạ Tịch Quán trên boong, mặt của hai người cũng được làm mò, hiện tại bài đăng này đã lên topsearch, “Oh my god, Diệp mỹ nhân mặc bikini kìa.”
“Mỹ nhân bên cạnh Diệp mỹ nhân là ai thế, chậc chậc, nhìn cái dáng kìa!”
*Có dám hướng cam xuống chút không, tôi là phụ nữ đây còn thèm thân thể của các cô ấy.”
“Bên cạnh Linh mỹ nhân nhất định là Quán mỹ nhân rồi, Nam Quán Bắc Linh, đây là dung nhan thần tiên gì thế hả?
Có Dạ Cần nhanh chóng cắt điện thoại , hướng ra ngoài, lúc đi còn nhắc nhở bạn tốt Lục Hàn Đình một câu: “Cậu đi ra ngoài một chút đi.”
Lục Hàn Đình và Có Dạ Cần đều đi ra, Thượng Quan Mật Nhi không biết chuyện gì xảy ra, ả tự nhiên cũng đi theo ra ngoài.
*Cố tổng, anh gọi chúng tôi ra ngoài làm gì thế?”
Một giây kế tiếp Thượng Quan Mật Nhi liền khựng lại, bởi ả thấy được Hạ Tịch Quán và Diệp Linh trên boong.
Con ngươi Thượng Quan Mật Nhi co rụt, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng xấu xí, vì ả thấy được Hạ Tịch Quán mặc bộ bikini giống hệt ả, hai người đụng hàng.
Nếu như nói ả là “giả non”, vậy Hạ Tịch Quán là “thật non”, dưới sự phụ trợ của sắc vàng, cánh tay cô như ngó sen, mái tóc dài như tơ lụa tung bay trong gió, thực sự là thanh thuần có thể bóp ra nước.
Thượng Quan Mật Nhi tuy rất ghét Hạ Tịch Quán, nhưng từ lúc đổi khuôn mặt, mỗi ngày ả dậy thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc trong gương tâm tình đều sẽ trở nên đặc biệt tốt, ả rất ưa thích sắc đẹp của Hạ Tịch Quán.
Nhưng bây giờ ả đột nhiên ý thức được một vấn đề, tuy ả đổi mặt, nhưng thân thể không đồi.
Giờ khắc này làm cho Thượng Quan Mật Nhi rõ ràng nhận thức không gì sánh được giả chính là giả, vĩnh viễn không thể được như thật.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Lục Hàn Đình bên người, chỉ thấy ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào Hạ Tịch Quán, chưa từng dời đi.
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, con ngươi thâm thúy hơi co rút lại một chút, rất nhanh anh liền mím môi mỏng, giữa mi tâm anh tuấn dâng lên tầng khói mù.
Bởi vì bên người Hạ Tịch Quán và Diệp Linh xoay quanh nhiều thế gia công tử, một thế gia công tử trong đó ánh mắt vẫn rơi vào Hạ Tịch Quán, rõ ràng đã thích Hạ Tịch Quán rồi.
Hạ Tịch Quán cũng không nhiệt tình đáp lại, nhưng theo lịch sử cô cũng gật đầu phụ họa vài lần, trên boong thuyền gió rất to, phát động mái tóc bên quai hàm cô, Lục Hàn Đình nhìn đường nét trên gò má cô, mơ hồ lộ ra vài phần tiên khí cùng tuyệt sắc.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đố kị phẫn hận, nhưng ả dịu dàng nói: “Wow, dáng người Tình Nhi thật sự rất đẹp đó, Linh Linh nói rất đúng, nha hoàn của em thực sự rất thích hợp mặc bikini, cô xem những thế gia công tử kia đều bị nha hoàn em mê hoặc.”
Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi kéo lại Lục Hàn Đình: “Lúc trước em kêu anh giúp em giới thiệu cho cô ấy mấy người có tiền, hiện tại xem ra không cần, nha hoàn này của em rất có bản lĩnh, được rất nhiều đàn ông chào đón, bây giớ đám đàn ông kia đều vây quanh cô ấy rồi, chỉ tiếc mặt của cô ấy còn chưa đủ xinh đẹp, bằng không sẽ có càng nhiều người đàn ông vì cô điên cuồng hơn.”
Chương 1192:
Thượng Quan Mật Nhi không ngừng bôi đen Hạ Tịch Quán, cuối cùng vẫn không quên ở trước mặt Lục Hàn Đình nhấn mạnh chữ “khuôn mặt”.
Hạ Tịch Quán đã cảm giác được có người đang nói xấu cô, cô quay đầu, nhìn lại.
Lục Hàn Đình lập tức liền thấy Hạ Tịch Quán, bây giờ mặt của Hạ Tịch Quán là Tình Nhi, hoàn toàn chính xác cũng không xinh đẹp, nhiều lắm chỉ thanh tú, nhưng trên mặt cô nạm một đôi mắt trong vắt, lúc hàng mi dài rung động, hết sức thanh thuần động nhân.
Hạ Tịch Quán chỉ dựa vào. “phần cứng” trên người thành công đền bù chỗ thiếu hụt trên gương mặt này, Lục Hàn Đình nhìn cô, đã cảm thấy rất khó dời mắt đi.
Chính vì vậy, khuôn mặt tuần tú kia đã âm trầm có thể nặn ra nước, bởi vì anh phát hiện lực hấp dẫn của tiểu nha hoàn này với anh càng lúc càng lớn.
Dường như đã lớn đến mức anh không còn cách nào kháng cự.
Lục Hàn Đình vô cùng không thích tâm trạng mình bị người dẫn dắt, hơn nữa người anh yêu là Hạ Tịch Quán, bây giờ sao lại thấy hứng thú với tiểu nha hoàn như vậy?
Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Hạ Tịch Quán đương nhiên thấy được sắc mặt xấu xí lạnh lẻo của Lục Hàn Đình, từ sau đêm hôm đó cô xông vào trong phòng của anh thay thuốc cho anh, anh cũng chưa từng cho cô säc mặt tôt.
Anh hiện tại nhất định rất chán ghét cô.
Xem ra trò vặt này của Thượng Quan Mật Nhi vẫn rất có hiệu quả, anh đã rất ghét cô.
Lúc này Diệp Linh cũng thấy được Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi, cô nhanh chóng kéo Hạ Tịch Quán tới: “Lục tổng, Quán Quán, tiểu nha hoàn này mặc bikini rất đẹp nhỉ?”
Lục Hàn Đình thấy mấy thế gia công tử trên boong còn nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, những thế gia công tử đó đã duyệt vô số con gái, ánh mắt nhìn Hạ Tịch Quán vô cùng không đứng đắn, Lục Hàn Đình cũng cảm giác trong lồng ngực to lớn tràn đầy lệ khí âm u, mím môi nói: “Khó coi, xấu chết!”
Diệp Linh: “…” Người đàn ông Lục Hàn Đình này bị mù à!
Sắc mặt Hạ Tịch Quán trắng nhợt, Lục Hàn Đình trong ấn tượng của cô vẫn rất lịch sự, chưa bao giờ sẽ bình giá cả một người phụ nữ xấu xí, vậy mà hiện tại anh lại chê cô thậm tệ như vậy, đủ để thấy được anh chán ghét cô còn sâu đậm hơn cả cô tưởng tượng.
Hạ Tịch Quán dù sao cũng là con gái, hiện tại ngón tay xuôi ở bên người cuộn tròn lại, cô mở khẩu hình: “Tôi về phòng trước.”
Cô nhắc chân bỏ đi.
Diệp Linh nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán rời đi, sau đó nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh xem đi! Anh bắt nạt tiểu nha hoàn kia đến khóc rồi kìa.”
Lục Hàn Đình không nói chuyện, sắc mặt rất khó coi.
Diệp Linh dí dỏm nháy mắt: “Thông thường một người người đàn ông chọc một cô gái đến khóc là bởi vì…
thích…”
Chữ “thích” này vừa rơi xuống, đôi mắt Lục Hàn Đình khẽ động, sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi đại biến: “Linh Linh, cậu…”
*A, thật ngại quá Quán Quán, tớ nói lung tung ấy mà, các cậu đừng để trong lòng.” Diệp Linh nhanh chóng lấy tay bụm miệng mình, hét sức vô tội.
Thượng Quan Mật Nhi tức giận chết khiếp, nhưng Diệp Linh lại là “bạn thân nhất” của ả, ả lại không thể phát tác.
Lúc này Diệp Linh dường như mới nhìn đến Cố Dạ Cẩn vẫn không lên tiếng, cô vô cùng thản nhiên hào phóng nhìn anh, câu đôi môi đỏ mọng kiều diễm: “Cố tổng, thật trùng hợp, chào anh.”
Có Dạ Cần không nói chuyện, anh với cô đã đến mức gặp nhau nói câu chào xa lạ như thế: “Tôi còn có việc, đi trước.” Diệp Linh xoay người, cũng rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Mật Nhi quay đầu nhìn Lục Hàn Đình, được Diệp Linh nhắc nhở như vậy, ả cũng nhạy cảm nhận thấy Liễu Lục Hàn Đình đối với Hạ Tịch Quán không bình thường.
Trong lòng Thượng Quan Mật Nhi vang lên tiếng chuông cảnh báo, ả vẫn luôn dùng Yêu chuông với Lục Hàn Đình, hơn nữa Hạ Tịch Quán hiện tại đã biên thành nha hoàn, lẽ nào đã như vậy Lục Hàn Đình vẫn bị Hạ Tịch Quán hấp dẫn?
Chương 1193:
Hạ Tịch Quán đặt toàn bộ tiền cược trên người Lục Hàn Đình, cược Lục Hàn Đình sẽ không đề cô thua, lẽ nào Lục Hàn Đình thực sự sẽ phá tan mị thuật của Yêu chuông sao?
“Lục Hàn Đình, có phải anh có ý với tiểu nha hoàn kia của em không?” Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Lục Hàn Đình hỏi.
Lục Hàn Đình khẽ nói: *Ý gì?”
“Tiểu nha hoàn kia của em tuy mặt khó coi, thế nhưng dáng người tốt, rất nhiều đàn ông thích, có phải anh cũng thích tiểu nha hoàn kia của em rồi không?”
“Không có.” Lục Hàn Đình nhanh chóng phủ nhận, anh sẽ không thích tiểu nha hoàn kia.
Thế nhưng Thượng Quan Mật Nhi hiện tại rất không vui, cần anh tới dỗ dành: “Nhưng, vì sao amh đối với cô ta không bình thường như thế?”
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu mi tâm: “Chỗ nào không bình thường? Cô đừng có tình gây sự.”
Nói xong, Lục Hàn Đình nhắc chân dài bỏ đi.
Anh đi rồi.
Anh lại cứ như vậy đi.
Thượng Quan Mật Nhi còn đang chờ Lục Hàn Đình dỗ dành mình quả thực sợ ngây người, có lầm hay không, rốt cuộc ai đang tức giận?
Anh không còn chút kiên trì nào với ả nữa sao?
Nhưng trước đây anh đối với Hạ Tịch Quán đều không phải như thế, như thể nhăn mặt cho anh xem, bỏ anh lại đều là Hạ Tịch Quán mà!?
Sao đến phiên ả lại biến dạng rồi, đến tột cùng sai ở bước nào?
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa sổ, hai bàn tay to chống trên cửa sổ, gió mát trên biển thỏi phông vạt áo anh.
Lúc này Cố Dạ Cần đi tới, dùng tay đẩy anh một cái: “Làm sao, cậu thực sự coi trọng tiểu nha hoàn kia rồi?”
Có Dạ Cần là anh em tốt nhiều năm của Lục Hàn Đình, hai người rất quen thuộc, Lục Hàn Đình mím môi mỏng, cũng không nói lời nào.
“Ngoại trừ Hạ Tịch Quán, tôi còn chưa từng thấy cậu vì người phụ nữ nào phiền lòng, vừa rồi Linh Linh nói rất đúng, một người người đàn ông chọc khóc một cô gái nhất định là bởi vì thích.” Cố Dạ Cần thấp giọng nói.
Lục Hàn Đình hiện tại rất phiền muộn, anh chau chặt mày, anh cũng không biết mình bị gì?
Hạ Tịch Quán rõ ràng đang ở trước mặt anh, nhưng anh đã mắt đi hứng thú cùng kiên trì với cô.
Hiện tại ánh mắt anh luôn đi theo tiểu nha hoàn kia, đôi mắt sáng trong của cô, dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, mùi hương trong veo trên người cô… đều là anh thích, đó là mùi hương thuộc về Hạ Tịch Quán.
*Tôi đi hút điều thuốc.” Lục Hàn Đình rời đi.
Lục Hàn Đình muốn đến buồng nhỏ trên tà, lúc này ở chỗ quẹo đúng lúc có một thân ảnh mềm mại đi tới, là Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán còn mặc bikini màu vàng nhạt kia, nhưng bên ngoài khoác thêm áo khoác, che đi cảnh xuân của mình, cô đang muốn trở về phòng.
Hai người cứ như vậy đụng phải, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt nhìn anh, nhưng rất nhanh đã dời đi ánh mắt, cô cúi đầu, muốn thoáng qua anh.
Thế nhưng, cô đụng phải một bức tường.
Hóa ra là Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, đột nhiên chặn đường đi của cô, cô trực tiếp đụng phải lồng ngực to lớn của anh.
Đau quá.
Hạ Tịch Quán bị đụng ra đến ứa nước mắt, cô nhịn không được lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của mình.
Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói trầm thấp bắt thiện: ‘Không phải là muốn câu dẫn tôi sao, sao lại cúi đầu đi thế hả? Lẽ nào lần này cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt, sao cô biết tôi sẽ mắc câu?”
Anh nói cái gì?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, mờ mịt nhìn anh.
Lục Hàn Đình cũng nhìn đôi mắt sáng rực ấy của cô, đôi mắt ấy thật đẹp, lúc anh ở bộ lạc lần đầu tiên thấy cô, liền chú ý tới đôi mắt sáng ấy, thực sự rất câu người.
Chương 1194:
Anh vươn ngón tay thon dài nắm cằm cô: “Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại tôi nói rõ cho cô biết, tôi sẽ không mắc câu, nên cô đừng ở trước mặt tôi giỏ trò nữa, tôi chỉ sẽ cảm thấy cô giống như một tên hề.”
Uất ức và lửa giận vẫn nén trong lòng Hạ Tịch Quán lập tức đốt cháy, cô dùng sức đẩy Lục Hàn Đình ra, còn giơ.
tay nhỏ lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuần tú của anh.
Bốp.
Tiếng vả tai thanh thúy vang vọng, Lục Hàn Đình bị đánh đến lệch mặt.
Hạ Tịch Quán cảm giác lòng bàn tay mình cũng đau theo, thế nhưng cô không hồi hận, cô chính là muốn cho anh tỉnh táo lại một chút!
Lục Hàn Đình chậm rãi đem quay nửa mặt về, đôi mắt hẹp sâu thẳm sắp phun ra lửa, cô lại dám đánh anh!
Một nha hoàn nho nhỏ lại dám tát anh!
Cô cho là mình là ai?
Lục Hàn Đình giơ bàn tay to lên, muốn dạy dỗ cô.
Bàn tay anh mang theo lực đạo bén nhọn hướng về phía cô, Hạ Tịch Quán không tránh, mà là nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên đón bàn tay anh.
Nếu như anh dám động thủ, cô liền cho anh đánh.
Lục Hàn Đình đột nhiên ngừng lại, nhìn đôi mặt sáng rực mà quật cường của cô, bàn tay của anh liền rơi xuống.
Lục Hàn Đình rất tức giận, cô quá lớn mật, nhưng càng tức chính mình.
“Lần sau liệu hồn với tôi!” Lục Hàn Đình bỏ lại một câu ngoan ác, trực tiếp rời đi.
Thân thể Hạ Tịch Quán mềm nhữn, dán trên vách tường hít một hơi thật sâu, vừa rồi không cảm thấy sợ, hiện tại lại sợ, Lục Hàn Đình chính là Diêm Vương âm tình bát định.
Thượng Quan Mật Nhi vẫn trồn trong góc phòng u ám rình coi động tĩnh của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, thầy hai người tan rã trong không vui, Thượng Quan Mật Nhi rốt cục thoải mái thở ra một hơi, xem ra Lục Hàn Đình cũng không thích Hạ Tịch Quán, ngược lại rất chán ghét!
Vậy thì dễ rồi.
Thượng Quan Mật Nhi cũng không muốn bó buộc mà đợi ngã xuống, ả phải phản kích.
Hạ Tịch Quán thay đồ đi ra, lúc này Thượng Quan Mật Nhi gọi cô lại: “Tiểu nha hoàn, qua đây ngồi.”
Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, Thượng Quan Mật Nhi đang ngồi chung một chỗ với vài giám đốc, Lục Hàn Đình đã ở đó.
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, nơi đó là chủ vị, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điều xì gà, khói mù lượn lờ mơ hồ gương mặt anh, thấy không rõ anh suy nghĩ cái gì.
Hạ Tịch Quán nhắc chân đi tới.
Mấy tên giám đốc thấy được Hạ Tịch Quán ánh mắt liền trở nên dâm dục, nhao nhao nghị luận: “Đây không phải là tiểu mỹ nhân vừa rồi ở cùng Diệp mỹ nhân ở cùng sao? Mặt tuy là không đẹp lắm, nhưng vóc người này, chậc chậc.”
“Lan Lâu công chúa, đây là tiểu nha hoàn bên người cô?”
“Chúng tôi rất thích tiểu nha hoàn này, không biết Lan Lâu công chúa có thể giới thiệu cho chúng tôi không?”
Thượng Quan Mật Nhi che miệng cười : Đương nhiên có thể, vừa lúc nha hoàn tôi cũng đến rồi độ tuổi kết hôn rồi.”
“Nhưng…” Thượng Quan Mật Nhi lại bỏ thêm một câu: “Tiểu nha hoàn này của tôi ánh mắt rất cao, cũng không phải là người đàn ông tùy tiện nào cũng lất, cái này phải xem thực lực của các anh rồi, các anh người nào thực lực hùng hậu, người đó liền có thể ôm mỹ nhân về.”
Thượng Quan Mật Nhi vừa dút lời, thố lộ ý tứ chính là các anh không có tiền, tôi không phải là người tùy tiện, thế nhưng các anh có tiền, tôi hoàn toàn là người tùy tùy tiện tiện.
Đám giám đốc liền to gan, bọn họ kéo lại cánh tay Hạ Tịch Quán, túm cô ngồi bên người bọn họ.
“Tiểu mỹ nhân, em theo anh đi! Cũng không cần làm gì nữa nha hoàn, cứ hầu hạ anh thật tốt, ăn sung mặc sướng để anh lo.”