“Lục Tư Tước…” Bà không nghe lời của ông, chỉ là từng lần một kêu tên ông, bà chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, hướng về phía ông cười một tiếng: “Buông tha em, buông tha chính anh, buông tha mọi người đi!”
Đôi mắt u trầm ông lúc này liền đỏ, buông tha bà?
Ông hướng bà đưa ra bàn tay của chính mình: “Khiến em thất vọng rồi, buông tha em, tôi chưa từng nghĩ tới. “
Bà rất tự mình biết mình, từ lúc gặp phải bà, ông sống rất hỏng bét.
Trước đây lúc thiên sang bách khổng(*) ông chưa từng nghĩ thả bà, hiện tại càng không nghĩ tới, nếu như nói ái tình là một chiếc cốc chứa đầy độc, nêu bà đưa qua, ông cũng vui vẻ nốc cạn.
(*) thiên sang bách khổng có hai nghĩa, nghĩa đầu là đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng, nghĩa hai là sự phá hoại nặng nề.
Ông chạy đến, từng bước chạy đến bà.
Bà nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ lên, lần nữa nhìn về phía ông: “Lục Tư Tước, chúng ta vốn là người của hai thế giới, anh, quá cao quý, tình yêu của anh, quá nặng, tôi không nhận nỏi, tôi đi nhé, từ nay về sau núi cao sông dài, sau này cũng chẳng gặp lại, anh… phải sống thật tốt.”
Nói xong, bà thả người nhảy, thân ảnh đó cưỡi gió trở về, trong nháy mắt rơi vào trong đại dương xanh thảm, hoàn toàn biến mắt trong tầm mắt ông.
“Không!” Ông xông lên trước, vươn tay bắt lấy bà.
Thế nhưng, không bắt được gì, vạt áo bà lướt qua lòng bàn tay ông.
Bà nhảy vào biển rộng, từ đó về sau bật âm vô tín.
Sau đó, ông tìm bà rất nhiều năm.
Ông vẫn không tin, bà đã chết.
Thế nhưng bà phảng phất đã biến mắt, cũng chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh ông.
Ông bước lên hành trình đi tìm kiếm bà, Đông Tây Nam Bắc, chân trời góc biển, một tìm này, chính là hai mươi năm ròng rã.
Hiện tại bà đã trở về, ông hỏi bà, em, từng yêu tôi chưa?
Bà nói, chưa bao giờ.
Trong lúc ngủ mơ Lục Tư Tước lặng lẽ nhếch đôi mỏng, cô đơn mà châm chọc, đời này của ông đều yêu mà không được yêu.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, còn có giọng của Diệp quản gia lo lắng hốt hoảng: “Tiên sinh! Tiên sinh! Không xong, xảy ra chuyện lớn!”
Lục Tư Tước đột nhiên mở mắt ra, ông ngồi dậy, trán ông có mồ hôi lạnh, kỳ thực ông cũng không biết vừa rồi chính mình đến tột cùng có ngủ hay không, hay là ông chỉ là ở trong giác mơ của mình… đại mộng tam sinh.
Ánh mắt u trầm của Lục Tư Tước rơi vào cửa phòng đóng chặt, Diệp quản gia vẫn đang gõ cửa, ông mím đôi môi mỏng, Diệp quản gia xưa nay tính cách trầm ổn, rất ít khi xúc động hoảng hốt như vậy, trừ phi xảy ra chuyện lớn gì.
Lục Tư Tước vén chăn lên xuống giường, đi tới mở cửa phòng.
“Tiên sinh, không xong, mới vừa nhận được tin tức, Nhân Nhân đại tiểu thư cô ấy… cô ấy nuốt thuốc tự sát!”
Lục Nhân Nhân nuốt thuốc tự sát!
Sắc mặt Lục Tư Tước đột nhiên biến đổi: “Ông nói cái gì?”
Lục Nhân Nhân xảy ra chuyện, thành toàn bộ nỗi khổ riêng của Lục gia, Lục lão phu nhân vì thế rơi bao nhiêu nước mắt, Lục Tư Tước sinh ra tâm bệnh, bọn họ lo lắng nhất chính là Lục Nhân Nhân.
Không nghĩ tới Lục Nhân Nhân vẫn là xảy ra chuyện, bà lại uống thuốc tự sát!
“Tiên sinh, ngài không nghe lầm, Nhân Nhân đại tiểu thư tự sát, không cứu được, Đại tiểu thư bị phát hiện đã không còn hô hấp, đưa đến bệnh viện trực tiếp bị tuyên cáo tử vong”
“Hơn nữa… Hơn nữa trước mấy giờ Nhân Nhân đại tiểu thư nuốt thuốc tự sát, Anh Lạc phu nhân đã từng đi tìm Nhân Nhân đại tiểu thư, hai người không biết ở trong phòng đã nói những gì, má Ngô vẫn phục vụ bên cạnh Nhân Nhân nói sau khi Anh Lạc phu nhân đi, tâm tình Nhân Nhân đại tiểu thư hết sức khác thường, sau đó Nhân Nhân đại tiểu thư xui má Ngô đi, tự mình nhót trong phòng uống thuốc.”
“Hiện tại dựa theo khẩu cung của má Ngô, Anh Lạc phu nhân vô cùng có hiềm nghi, Nhân Nhân đại tiểu thư vẫn còn ở trong bệnh viện, Anh Lạc phu nhân đã bị cảnh sát mang đi!”