Hạ Tịch Quán bảo mấy thím cứ gọi trực tiếp tên cô, gọi Quán Quán đi, nhưng cô cũng không biết vì sao máy thím cứ luôn thích gọi cô là tiểu thư Quán Quán, xưng hô cô gia này thật sự có hơi là lạ.
Da thịt nõn nà Hạ Tịch Quán nhiễm sắc đỏ kiều diễm của cánh tường vi, cô xoay người, ngón tay thanh mảnh đưa ra, to gan đẩy chiếc cằm anh tuần kiên nghị của người đàn ông: “Phải đó, Lục tiên sinh, em ở chỗ này đúng là có rất nhiều đất đai, là nữ chủ nhân của một khu vườn rộng lớn đấy nhé, Lục tiên sinh, không bằng anh lưu lại làm tướng công áp trại của em đi! Em nuôi anh nha…”
Trong từ điển suốt đời người của Lục Hàn Đình chưa từng có chữ “được bao nuôi” này, anh hạ mắt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh phả vào cô: “Muốn nuôi anh à, hóa ra em thèm muốn nhan sắc anh.”
Hạ Tịch Quán áp xuống thẹn thùng, khiêu khích nhìn anh: “Nói bậy, em làm sao có thể thèm muốn nhan sắc anh chứ, em rõ ràng là… thèm muốn cơ thể anhI”
Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, trực tiếp ấn môi lên đôi môi kiều diễm của cô.
Hạ Tịch Quán sợ đến khẽ hô lên, vội vã cầm lên một quả ô mai dâu nhét vào trong miệng của anh, cơ thể mềm mại cũng thoát khỏi lồng ngực của anh, nghiêm túc bắt đầu nấu mì: “Lục tiên sinh, anh đàng hoàng cho em một chút, ở trên địa bàn của em, anh phải nghe lời eml”
Lục Hàn Đình nhai quả ô mai dâu kia, hương sữa ngọt ngào của ô mai nhanh chóng lan khắp cổ họng, anh vươn tay đến khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái, bóp một cái: “Nếu thật sự muốn nuôi anh, chút đất kia của em sao mà đủ được, hiểu chưa Lục phu nhân?”
M n: Được rồi, cô bị anh trần trụi khinh thường!
Hai người cùng ăn mì, thím Triệu lúc cán mì còn thêm nước tương độc nhất vô nhị, ăn kiểu gì cũng ngon, Hạ Tịch Quán đứng lên: “Lục tiên sinh, anh rửa chén đi.”
Lục Hàn Đình dọn dẹp chén đũa, sau đó nhìn cô một cái: “Còn em làm gì?”
“Em giặt quần áo.” Hạ Tịch Quán chạy vào trong phòng.
Lúc này thím Châu đi đến, trong tay thím Châu đang cầm mấy bộ quần áo mới, nhìn Lục Hàn Đình cung kính nói: “Cô gia, thím có may mấy bộ quần áo cho cậu và tiểu thư Quán Quán, hai người xem thử có vừa người không nhé.”
Lục Hàn Đình nhìn chất liệu vải cao cấp kia, còn có đường chỉ được may bằng tay tinh xảo trên đó, đây là một bác thợ thêu vải Giang Nam.
“Để đó trước đi thíml”
“Vâng.”
Thím Châu đặt quần áo xuống.
Lúc này bên trong truyền đến tiếng hô của Hạ Tịch Quán: “Thím Lý, sao thím lại giặt sạch quần áo của cháu rồi?”
Thím Lý đang cầm giẻ lau kính, thím ấy lau đến đâu là láng bóng đến đó, nghe vậy thím ấy vô cùng uất ức nhìn Hạ Tịch Quán: “Tiểu thư Quán Quán, thím không có giặt mà, đồ lót của bọn cháu thím cũng không động vào.
Hạ Tịch Quán gãi gãi đầu mình, mấy thím này luôn là như vậy, nấu mì thì chừa lại việc đun nước cho cô, giặt quần áo thì chừa lại nội y cho cô, có thế nào cũng sẽ chừa lại một chút rồi nói với cô, những việc này đều là do cô tự làm!
“Thím Lý!”
“Tiểu thư Quán Quán, cháu giận sao, chẳng lẽ cháu cảm thấy máy thím lớn tuỏi rồi, dọn dẹp không sạch sẽ nữa?”
Hạ Tịch Quán: “…”
Mấy thím mỗi lần đều chơi cái chiêu này, a… cô lại thua rồi.
Lục Hàn Đình rửa xong chén đũa đi vào phòng, Hạ Tịch Quán đã giặt xong đồ lót của cả hai, nội y tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bóng người nhỏ mềm của cô đứng trên ban công, phơi đồ lót hai người lên.
Của anh là quần lót màu đen có vân, bên cạnh là của cô, màu hồng họa tiết hoạt hình chất liệu thoáng mát, dãy đồ lót theo làn gió khẽ đung đưa.
Chương 467: Đừng Quậy
Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh.
Phơi xong, Hạ Tịch Quán còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười.
Cầm chậu lên rồi xoay người, Hạ Tịch Quán liền thấy Lục Hàn Đình, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham.
Vành tai trắng như tuyết Hạ Tịch Quán chợt đỏ lên: “Lục tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?”
Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được.
Thả chậu xuống, Hạ Tịch Quán đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.”
Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần.
Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?”
Hàm răng Hạ Tịch Quán cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Lục tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?”
Muốn.
Anh chính là chó săn nhỏ của cô.
Lục Hàn Đình khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Lục phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”
“Vậy anh thích em như vầy phải không?” Nói rồi bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán liền theo vòng eo rắn chắc của anh dời xuống.
Thế nhưng một giây kế tiếp cổ tay trắng mảnh khảnh của cô đã bị ngón tay thon dài có lực của người đàn ông giữ lại, ánh mắt Lục Hàn Đình âm trầm chăm chú nhìn cô: “Tay sờ loạn đâu đấy?”
Hạ Tịch Quán cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, còn bị anh lạnh lùng vạch trần: “Em… em nhìn một CHÚC…”
“Nhìn cái gì?”
“Vết thương trên người của anh ấy, bà nội nói em…
Ừm… Anh… không được…”
Lục Hàn Đình cũng biết cô là vì chuyện này, nếu không cô cũng chẳng chủ động kề sát thân thể anh như vậy, anh nhấp đôi môi mỏng: “Đừng nghe bà nội nói lung tung.”
“Vậy anh cho em nhìn nha…”
“Em không xấu hồ sao Lục phu nhân?”
Bị anh hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thật là muốn tìm cái hố chui vào mà.
Lục Hàn Đình buông cô ra: “Anh ra ngoài trước.”
Anh xoay người rời đi.
“Lục tiên sinh, đừng đi!” Hạ Tịch Quán liều mạng nhào tới, cuốn lấy anh.
Lục Hàn Đình thấy thân thể mềm mại của cô nhào tới, anh nhanh chóng vươn cánh tay rắn chắc ôm cô, trong hốt hoảng đầu gối đụng đầu mép giường, hai người song song ngã vào chiếc giường mềm mại của thiếu nữ.
Hạ Tịch Quán ở trên anh, cô thẳng cánh lưng mềm mại, tay nhỏ bé đặt lên thắt lưng da màu đen đắt tiền của anh, động tác cởi ra rất vội.
Bị cô nhào lên như thế, còn đang ngã trên chiếc giường cô lớn lên, Lục Hàn Đình lúc này huyết khí cuồn cuộn, anh giơ tay che đôi mắt đỏ tươi, một bàn tay to khác nhanh chóng đè cô xuống, khàn giọng la: “Quán Quán, đừng quậy!”
Chương 468: Cô Gái Nhỏ Đanh Đá!
Thấy anh thật sự không muốn, Hạ Tịch Quán thu lại bàn tay nhỏ, dùng cả tay chân từ trên người anh leo xuống, nghiêng người nằm ở cạnh anh, buồn buồn nói: “Thực ra anh không cần che che giấu giấu, em đều đã nhìn rồi, hai ngày này anh hôn mê, đều là em lau người cho anh.”
Lục Hàn Đình quay đầu nhìn cô gái bên người, cô đưa lưng về phía anh, dáng người thiếu nữ muốn lõm có lõm, lồi có lồi, lả lướt quyến rũ, trong cổ họng anh giống như có hòn than lửa lăn qua lăn lại: “Em thấy được cái gì?”
“Thấy được… Một con sâu lông rất xấu.”
Người đàn ông phía sau không nói chuyện.
Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán khẽ run: “Sao anh không nói gì? Đừng hiểu lầm, sâu lông mà em nói là vết sẹo của anh đó!”
Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng: “Chứ anh đâu nghĩ khác, Lục phu nhân, trong cái đầu nhỏ của em chứa suy nghĩ gì thế?”
*…” Hạ Tịch Quán xoay người, nhắc chân đạp lên bắp đùi chắc nịch của anh, đạp liên tục mấy cái.
Lục Hàn Đình không tránh cứ để cho cô đạp, sức cô yếu đạp mà cứ như là cù lét cho anh, nhưng cô là giận thật, đôi mắt trừng trừng, thở phì phò, lại có vẻ đặc biệt sống động.
Lục Hàn Đình vươn tay ôm bờ vai mềm của cô, một tay kéo cô qua, ấn vào lòng mình, môi mỏng dán lên mái tóc dài của cô từng lần một dùng sức hôn, còn mắng cô một câu: “Cô gái nhỏ đanh đá!”
Ngón tay trắng nhỏ Hạ Tịch Quán cuộn lên, gắt gao lôi vạt áo của anh: “Có đau không Lục tiên sinh, lúc đó anh tự đâm mình, có đau không hả?”
“Không nhớ rõ, lúc đó đầy đầu đều nghĩ về em.”
“Vậy anh không xem Hạ Nghiên Nghiên thành em, thuốc kia không phải có thành phần gây ảo giác sao?”
Lục Hàn Đình kéo qua bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi mình hôn: “Anh nhớ bộ móng tay màu hồng của em, thứ khiến anh thường gặp mộng xuân. Anh mơ thấy em ngón tay sơn màu hồng của em đặt trên thắt lưng của anh từ từ mở ra, lúc ấy có trong nháy mắt anh thực sự có xem cô ta là em, thế nhưng lúc tay cô ta muốn cởi ra, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, khi đó anh sợ cả người toát mồ hôi lạnh, anh nghĩ tới em từng nói với anh, chỉ cần anh trở nên dơ bẩn, em sẽ không cần anh nữa, anh rất sợ, thực sự rất sợ…”
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đo đỏ: “Vậy anh không nghĩ tới, nếu anh thực sự phế mình đi làm sao bây giờ, so với chuyện này, em tình nguyện anh…”
Lục Hàn Đình hung hăng ngăn chặn môi của cô, hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bí bách lẫm bẩm nói: “Quán Quán, anh là của em, của duy nhất một mình eml”
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, cô lại leo trên người anh, chủ động hôn anh.
Nụ hôn này hai người không hề kiềm chế, bàn tay to của Lục Hàn Đình bóp vòng eo mềm mại cô, ôm cô ngồi trên đùi mình hôn.
Rất nhanh, Hạ Tịch Quán ngừng lại, hàng mi cánh bướm khẽ run, cô đẩy anh ra, cúi đầu nhìn thoáng qua trên quần anh, sau đó dùng cả tay chân leo xuống, lại nghiêng người, đưa lưng về phía anh.
Lục Hàn Đình trở người từ phía sau dán lên, hôn lấy gương mặt nóng lên của cô, giọng khàn khàn: “Sao nữa, làm anh cương rồi lại nghỉ giữa chừng vậy hả?”
Khuôn mặt tuyệt Lệ Hạ Tịch Quán đỏ bừng, còn giả vờ cứng miệng: “Lục tiên sinh, em còn tưởng anh rất khó giải quyết, vốn đang định dùng mấy chiêu với anh, xem ra hiện tại không có đất dụng võ rồi, tiếc thật đó!”
Lục Hàn Đình đưa tay bóp mặt cô: “Lục phu nhân, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của em này!”