cười gượng vài tiêng: “Con trai à, đừng nóng giận, ta đã thay con đuổi cô gái kia đi rồi.”
Nói rồi Lệ lão phu nhân chán chường túm vạt áo của mình, tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Không sao con trai,con nói thật với mẹ đi, có phải con không thích kiểu con gái này không, con thích kiểu gì cứ nói cho mẹ biết, việc này giao cho mẹ, bao con thoả mãn, thế nào?”
Lệ Quân Mặc lạnh lùng liếc Lệ lão phu nhân.
Lệ lão phu nhân dường như trong tim găm một cái kiếm, đau quá, bà khiếp sợ trừng to hai mắt: “Con trai, con… con con con… sẽ không phải… thực sự không được đấy chứ!?”
Trán Lệ Quân Mặc nổi ba hắc tuyến: “…
Phu nhân, không đáng nói chuyện!
Ông xoay người vào phòng.
“Oa!” Lúc này Lệ lão phu nhân sau lưng đột nhiên khóc, khóc rất thương tâm, đắm ngực dậm chân: “Ta đây đã gây ra cái nghiệt gì, sao mà sinh ra thằng con trai như: vậy…
con dâu của ta đâu, con mau đến đây đi, ta đợi con khổ quá a… ta sợ trước khi chết cũng không thể gặp được con mất, con dâu tốt của ta a…”
Má Ngô đỡ lão phu nhân: “Tiên sinh, ngài xem ngài chọc tức lão phu nhân rồi này, lão phu nhân gần đây thân thể không tốt, bác sĩ đã nói không thẻ bị kích thích, ngài lại nổi giận với lão phu nhân.”
Nhìn một màn chủ hát tớ họa này, Lệ Quân Mặc: ”…
Lệ Quân Mặc đang nhức đầu thì lúc này một chuông điện thoại đột nhiên vang lên, điện thoại tới.
Lệ Quân Mặc cầm điện thoại lên, lúc nhìn cái tên nhún nhảy trên màn hình, mi tâm đang nhíu chặt chậm rãi buông lỏng, khóe môi móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm như có như không.
Lệ lão phu nhân là ai, đã thành tinh rồi, bà vừa khóc liền vừa len lén nhìn chằm chằm Lệ Quân Mặc, khi thấy khóe môi tủm tỉm không có ý tốt kia của Lệ Quân Mặc, trong lòng Lệ lão phu nhân hơi hồi hộp một chút – úi chà, có biến!
Lệ lão phu nhân liền ngừng khóc.
Lệ Quân Mặc án phím nhận nghe, ông không lên tiếng, bên kia rất nhanh truyền đến tiếng Lâm Thủy Dao: “Alo, Lệ tổng, anh có thể trả quyển giang hồ bí tịch kia lại cho tôi chưa!?”
Bà vẫn muốn quyển giang hồ bí tịch kia, Lệ Quân Mặc đem giang hồ bí tịch về, nhưng cũng không mở ra xem, ông không biết bên trong là cái gì, lại đối có lực hấp dẫn lớn như vậy với bà.
Lệ Quân Mặc câu môi, thấp thuần từ tính cất giọng: *Được, cô qua đây lấy.”
*Thật à? Bây giờ anh ở đâu?”
Lệ Quân Mặc trực tiếp báo địa chỉ của Lệ gia đại trạch, sau đó cúp điện thoại, lúc này ông phát hiện hiện trường vừa rồi hỗn loạn không chịu nổi chẳng biết lúc nào đã an tĩnh lại, lão phu nhân, má Ngô, bác Phúc “xoát xoát” nhìn ông chằm chằm.
Lệ Quân Mặc khẽ động môi mỏng.
“Oa ô…” Lệ lão phu nhân kịp phản ứng, lại nức nở vài tiếng, sau đó bà dời từng bước nhỏ đến trước mặt Lệ Quân Mặc, lấy tay đẩy ông một cái: “Con trai à, đầu ta đau, đầu đau quá đi.”
Lệ Quân Mặc buồn cười nói: “Mẹ, vậy mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi, thật không đúng lúc, lát nữa con dâu của mẹ liền tới nhà, mẹ nhát định không có cơ hội thấy cô ấy rồi.”
Trời ạ!
Lệ lão phu nhân lập tức liền há to miệng, bà ưỡn thẳng ngực mình: “Đau đầu? Ai nói đầu ta đau? Thân thẻ ta rất khỏe mạnh!”
Nói rồi Lệ lão phu nhân lôi ống tay áo của Lệ Quân Mặc: “Con trai, con không đùa đấy chứ, con dâu của ta thật sự: sắp tới? Nó… nó là kiểu con gái nào thế?”
Lệ Quân Mặc: “Lát nữa mẹ thấy sẽ biết.”
Chương 1531:
“Cái thằng này, còn thần thần bí bí nữa, ta nói rồi mà, con ta chưa từng để ta thất vọng, thực sự là con trai ngoan của tai”
Lệ Quân Mặc: “…
“Mà cái này khiến cho người ta khẩn trương ghê, lần đầu tiên thấy con dâu của ta, ta muốn mặc đẹp một chút, ta phải làm đẹp cho bản thân mình mới được, má Ngô, đi, giúp ta chải tóc thay đồ.
“Yes Sir lão phu nhân.”
Lệ lão phu nhân mang theo má Ngô vui vẻ trở về phòng chuẩn bị.
Bác Phúc vẫn còn ở đây, Lệ Quân Mặc thì nhìn bác Phúc.
Bác Phúc lắc lắc cánh tay bị đau của mình, mấy năm nay cô gái bị ông ném ra ngoài không ngàn cũng trăm người rồi, bây giờ có thể triệt để thả hai tay ra rồi.
Bác Phúc giơ tay lên, cho Lệ Quân Mặc một ngón tay cái.
Lâm Thủy Dao trong khoảng thời gian này vẫn chưa gượng dậy nổi, bà thực sự không nghĩ ra Anh Lạc cùng với bà ở Lan Lâu Cổ Quốc sống tốt nhiều năm như vậy sao vừa trở lại đã đột ngột ra đi.
Cuối cùng bà đưa ra một cái kết luận – đàn ông quả nhiên có độc!
Lâm Thủy Dao thương tâm khổ sở thật lâu, ngay cả chuyện đoạt lại giang hồ bí tịch cũng gác qua một bên, hiện tại lo lắng tán đi, tất cả mọi người bắt đầu quay về quỹ đạo bình thừơng, bà mới đến đoạt về giang hồ bí tịch.
Bà không có nghĩ tới là, Lệ Quân Mặc lại đáp ứng sảng khoái như vậy, trực tiếp để bà tới lấy.
Lâm Thủy Dao dựa theo địa chỉ chạy đến Lệ gia đại trạch, nhà cửa rất khí phái, đình đài lầu các, vừa nhìn chính là nhà ở của nhà giàu đỉnh cấp.
Khi đó Lâm Thủy Dao chọn trúng Lệ Quân Mặc, hoàn toàn là nhìn trúng bộ gen hoàn mỹ nhất trên người ông, hiện tại xem ra người đàn ông này chẳng những có gen tốt, còn siêu có tiền.
Lâm Thủy Dao đi vào bên trong, lúc này bà liền thấy phía trước đèn đuốc sáng choang, Lệ lão phu nhân, má Ngô và bác Phúc đã sớm đứng ở ngoài cửa, tự mình nghênh tiếp bà.
Chiến trận lớn quá đi.
Lâm Thủy Dao hóa ngốc tại chỗ.
Lệ lão phu nhân rất xa liền thấy Lâm Thủy Dao tới, bà nhanh chóng tiến lên, biểu tình vui quá mà khóc phảng phất đang nói – con dâu thát lạc nhiều năm tích của ta!
Lệ lão phu nhân đi tới trước mặt Lâm Thủy Dao, kéo lại tay Lâm Thủy Dao, từ trên xuống dưới quan sát Lâm Thủy.
Dao vài lần, sau đó hài lòng gật gật đầu: “Tối! Thật tốt!
Thật tốt!”
Lâm Thủy Dao có hơi xấu hổ, bà chớp hàng mi: “Xin hỏi…
đây là nhà của Lệ Quân Mặc ạ? Cháu tới tìm Lệ Quân Mặc.”
*Ừ đúng rồi, nơi này chính là Lệ gia, ta là mẹ ruột Quân Mặc.” Lệ lão phu nhân nhanh chóng tự giới thiệu mình.
Cái gì?
Nói cách khác vị này chính là bà cố nội của Dịch Dịch Bì Bì và Tinh Tinh?
Lâm Thủy Dao cong đôi môi đỏ mọng: “Lão phu nhân, chào bà ạ, con là mẹ của Quán Quán, con tên Lâm Thủy Dao ạ.”
Chương 1532:
Lệ lão phu nhân chỉ biết con dâu mình sắp tới, không biết người tới chính là mẹ của Quán Quán, Lệ lão phu nhân đờ ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Là con? Thật sự là con!
Nhiều năm trước con chính là người ngủ Quân Mặc nhà ta rồi bỏ chạy?”
Lâm Thủy Dao: “…”
Lệ lão phu nhân kéo lại bàn tay bà: “Dao Dao, Lệ gia chúng ta là thuần khiết thế gia, năm đó… năm đó Quân Mặc với con vẫn là một… tiểu xử nam, con đã bỏ lại nó một lần, không thể lại bỏ nó lần thứ hai, con nhát định phải phụ trách nó tới cùng!”
*.” Lâm Thủy Dao xem như là đã nhìn ra, vị Lệ lão phu nhân này là một người rất thoáng.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lâm Thủy Dao ngẳng đầu, ở phía trước hành lang thấy được Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc đã thay quần áo ngủ màu đen, hiện tại ông nổi bật tự phụ đứng trong hành lang, một tay đút trong túi quần từ trên cao nhìn bà.
Lâm Thủy Dao vẫn không nói gì, Lệ lão phu nhân đã cười nói: “Làm sao, mẹ chồng nàng dâu chúng ta hàn huyên cái gì con cũng muốn biết sao?”
Mẹ chồng… nàng dâu?
Lâm Thủy Dao nghi hoặc, đây là ý gì?
Lệ lão phu nhân nhiệt tình như thế khẳng định có kỳ quặc, ánh mắt Lâm Thủy Dao rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc, bắt đầu tìm kiếm đáp án.
Lệ Quân Mặc cũng không có muốn lừa gạt bà, ông có tính toán của ông: “Qua đây.”
Ông bảo bà đi qua.
Lệ lão phu nhân nhanh chóng buông lỏng tay bà ra: “Dao Dao, đi qua đi, Quân Mặc gọi con đấy!”
Lâm Thủy Dao cười “ha ha”, sau đó rất nhanh đi tới cạnh Lệ Quân Mặc, bà nhỏ giọng nói: “Lệ tổng, đây rốt cuộc là chuyện gì, quyền giang hồ bí tịch kia đâu, mau mau trả lại cho tôi!”
“Giang hồ bí tịch ở trên tay tôi, yên tâm, sẽ đưa cho cô, nhưng cô phải làm một chuyện giúp tôi.” Lệ Quân Mặc nói.
“Chuyện gì?”
Lệ Quân Mặc đưa tay ôm vai thơm của bà: “Mẹ tôi vẫn quấn lấy tôi, muồn tìm con dâu, hiện tại cô phải phối hợp.
với tôi diễn kịch, giải quyết mẹ tôi, hiểu ý của tôi không?”
Lâm Thủy Dao đã biết, đây mới là mục đích ông kêu bà tới, bà nói rồi mà, người đàn ông này từ lúc nào dễ nói chuyện như vậy!
“Cô không muốn? Tôi cũng không thích ép buộc người khác, cô không muốn thì thôi, tôi có thể tìm người khác, nhưng quyền giang hồ bí tịch kia…” Lệ Quân Mặc buông lỏng vai bà ra.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng kéo lại ống tay áo của ông, bà linh động nháy mắt máy cái: “Thành giao! Không phải chỉ là diễn kịch dỗ người già vui vẻ thôi ư, con người của tôi đặc biệt được yêu thích, nhất là các thế hệ bà lão thích đó, tôi nhát định sẽ dỗ lão phu nhân vui vẻ!”
Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ lanh lợi kia của bà, bà cười rộ lên đẹp mắt nhất, minh diễm không thẻ tả.
Lệ Quân Mặc nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, vẻ mặt có chút mắt tự nhiên.
Lúc này Lâm Thủy Dao buông lỏng ông ra, trực tiếp đi đến lão phu nhân, thanh tuyến trong veo kêu một tiếng: “Mẹ!”
*Ail” Lệ lão phu nhân nhanh chóng lên tiếng, đôi mẹ chồng nàng dâu này thực sự là một người thực sự có can đảm gọi, một người có gan đáp.