Diệp Linh là một ngôi sao lớn nóng
bỏng tay, đi tới đâu cũng có truyền
thông, báo chí chụp lén, vì vậy, hôm
nay, cô mặc một bộ trang phục rất
khiêm tốn.
Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt
trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một
chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo
nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản,
nhưng mặc trên người Diệp Linh lại
rất không tầm thường, thu hút lại
tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài
trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp.
Diệp Linh sợ người khác nhận ra,
đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen,
màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên
và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn
ột chiếc kính râm cỡ lớn, che
rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng,
yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt
của tất cả mọi người trong sân bay.
Hạ Tịch Quán vẫy tay, tâm trạng trở
nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.”
Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng
đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt
nhỏ xinh đẹp của Hạ Tịch Quán:
“Chậc, Quán Quán, mấy ngày không
gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi.
Hạ Tịch Quán bị chọc cười: “Cũng
thế, thế cả mà.”
Người đại diện – Kim Hoa của Diệp
Linh đây hành lý tới, cô thấy rất
nhiều người lấy điện thoại ra chụp
ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải
Thanh này tập hợp tạo lực sát
thương quá lớn, cô không thể không
nhắc nhở hai người đẹp đang tâng
bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Hạ tiểu
thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta
lên xe rồi đùa tiếp.”
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh ra khỏi
sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao
cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên
xe.
“Quán Quán, chúng mình lên xe đi.”
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán lên xe.
Lúc này, tiếng nói trầm thấp truyền
cảm của Lục Hàn Đình vang lên từ
sau lưng: “Hai người đi đâu, tôi đưa
đi.”
Diệp Linh quay lại, đưa tay tháo kính
râm to xuống,lộ ra khuôn mặt nhỏ
xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời,
đôi mắt xinh đẹp đánh giá Lục Hàn
Đình một lượt, giống như người nhà
mẹ đẻ đánh giá con rễ tới cửa, sau
đó, cô nhếch môi: “Lục tổng,
ngưỡng mộ đã lâu.”
Diệp Linh nói xong thì nhìn Kim Hoa:
“Không ngờ tôi mới về Hải Thành đã
được hưởng ké phúc của Quán
Quán, được xe chuyên dụng của
Lục tổng đưa đón, Hoa tỷ, ở đây có
Lục tổng làm tài xế rồi, chị mang
hành lý của tôi về Túy Ngọc Hoan
trước đi.”
Kim Hoa gật đầu: “Được rồi.”
Lục Hàn Đình lịch lãm mở cửa sau
chiếc Rolls Royce: “Mời.”
Hạ Tịch Quán lên xe, lúc này, Diệp
Linh nhanh chóng xán tới, chớp mắt
đầy mờ ám, nói nhỏ: “Quán Quán,
ánh mắt không tệ nha, vị Lục tổng
này đúng là trăm nghe không bằng
một thấy, kiểu trưởng thành, cám
„
dục.
Thật ra, Hạ Tịch Quán không muốn
quay lại chiếc xe này, dù sao thì nụ
hôn lúc nãy đều khiến cô và Lục Hàn
Đình không thoải mái, bây giờ lại
nghe Diệp Linh nói “trưởng thành
cấm dục” đầy thâm ý, vành tai trắng
nốn của cô lập tức đỏ bừng: “Linh
Linh, cậu nói lung tung gì đó.”
Lúc này, Lục Hàn Đình quay người
lên xe, câu trêu đùa đỏ mặt của đôi
bạn thân kết thúc trong cái nhướn
mày của Diệp Linh.
Siêu xe Rolls Royce chạy thẳng về
phía Túy Ngọc Hoan, Hạ Tịch Quán
nhìn Diệp Linh bên cạnh: “Linh Linh,
cậu về được khoảng bao lâu?”
Mấy năm nay, lịch trình của Diệp
Linh luôn kín mít, ngoài trừ quay
phim thì còn tham gia rất nhiều các
hoạt động thương mại như tham dự
buổi trình diễn thời trang của các
nhãn hàng xa xỉ.
Diệp Linh nghĩ một lúc: “Tạm thời
chắc tớ không đi đâu, giúp cậu đánh
cô ả trơ trẽn đê tiện kia rồi tính.”
Diệp Linh nói xong, ngước nhìn Lục
Hàn Đình đang lái xe: “Lục tổng à,
nghe nói anh chỉ hẳn 120 triệu vì Hạ
Nghiên Nghiên, Quán Quán nhà tôi
rất tốt tính, sẽ không ra tay đánh
người, nhưng tôi thì khác, nếu tôi
đánh cô ả Hạ Nghiên Nghiên trơ trẽn
kia thì anh có đau lòng không?”
Chương 102: Đêm Nay Cô Không Về Nhà
Lục Hàn Đình liếc nhìn Diệp Linh
qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn
sang đôi mắt sáng long lanh của Hạ
Tịch Quán: “Tôi không quen cô ta,
cô cứ thoải mái đi.”
Anh nói như vậy càng giống như nói
cho Hạ Tịch Quán nghe, Hạ Tịch
Quán né tránh ánh mắt anh.
Lúc này, Diệp Linh khoác tay Hạ
Tịch Quán: “Quán Quán, lâu rồi
chúng ta không được gặp nhau, tối
nay cậu đừng về nữa, ở lại Túy
Ngọc Hoan với tớ đi.”
Hạ Tịch Quán còn chưa nói gì, Lục
Hàn Đình ngồi trước đang nhanh
chóng nhìn sang: “Như vậy không
tốt lắm đâu?”
“Không tốt chỗ nào?”
“Tôi nhớ là hai người mới gặp nhau
ở Tam Á, đâu phải là lâu lắm rồi
không gặp.”
“Một ngày không gặp tựa ba thu, Lục
tổng, so ra, anh có thể mạnh tay chỉ
120 triệu cho người đẹp mà Quán
Quán nhà tôi lại không được ở cùng
bạn thân, như vậy là sao chứ?”
Lục Hàn Đình nhức đầu, anh biết cô
bạn thân Diệp Linh của Hạ Tịch
Quán cố ý: “Nếu Quán Quán không
về, sẽ có rất nhiều người nhớ em ấy,
như là bà nội, Tiểu Viên Viên…”
Diệp Linh bác bỏ một cách vô tình:
“Đấy là việc của họ.”
Lục Hàn Đình không nói gì, đôi mắt
ưng thâm thúy nhìn Hạ Tịch Quán,
ánh mắt nóng bỏng thâm trầm.
Đương nhiên là Hạ Tịch Quán hiểu ý
anh, anh không muốn cô đi cùng
Diệp Linh, anh muốn cô về nhà.
Đường đường là giám đốc Lục thị lại
lấy bà nội với Tiểu Viên Viên ra làm
lí do.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, Linh
Linh, tớ về với cậu, Lục tiên sinh,
anh nói với bà nội một tiếng, đêm
nay tôi không về.”
Lục Hàn Đình không nhìn cô nữa,
nhìn ánh đèn neon lộng lẫy ngoài
cửa sổ, nhếch môi: “Chỉ đêm nay,
mai anh đón em.”
“Thế không được, Quán Quán muốn
ở chỗ tôi bao lâu thì phải xem ý
Quán Quán nhà tôi chứ.” Diệp Linh
nói.
Người đàn ông ngồi trước không nói
nữa, vì phản đối không có hiệu quả,
cũng không thể cướp người với bạn
thân cô được?
Hạ Tịch Quán ngước mắt liếc nhìn
Lục Hàn Đình, khuôn mặt anh tuần
đẹp trai của anh không có nhiều biểu
cảm, ống tay áo sơ mi trắng gấp lên
hai nếp, bàn tay to đeo đồng hồ đắt
tiền đặt trên vô lăng, ung dung mạnh
mẽ mà lái xe, ưu nhã mà quyến rũ.
Nhưng Hạ Tịch Quán biết rằng anh
đang tức giận, vì cô thấy anh đưa
tay cởi một cúc áo sơ mi, cả người
bao trùm trong không khí buồn bực,
tối tăm.
Hạ Tịch Quán chuyền tầm mắt.
Túy Ngọc Hoan.
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh xuống
xe, Diệp Linh lễ phép nói với Lục
Hàn Đình: “Cảm ơn Lục tổng, tạm
biệt.” Rồi kéo tay Hạ Tịch Quán đi
thẳng không quay lại.
Hai người vào thang máy, Diệp Linh
nói đắc ý: “Hình như vị Lục tổng này
đang tức giận, đáng đời anh ta, tớ là
nhà mẹ đẻ của cậu, không giúp cậu
trút giận thì giúp ai?”
Hạ Tịch Quán tạm thời không muốn
nghĩ tới Lục Hàn Đình, tạm tách ra
để bình tĩnh tốt cho cả hai người.
Hai người vào chung cư, Diệp Linh
cười nhắc lại: “Xem ra Lục tổng rất
hài lòng với đêm cậu từ Tam Á về,
cậu có để ý tới biểu cảm của Lục
tổng lúc tớ bảo đêm nay cậu không
về không, nếu không có cậu làm chỗ
dựa thì tớ sợ lâu rồi.”
Vành tai trắng nõn của Hạ Tịch
Quán đỏ bừng: “Chúng tớ không làm
cái gì cả.”
“Thật không vậy, Quán Quán, mau
khai báo thành thật, hai người phát
triển tới đâu rồi?”
“Chúng tớ…” Hạ Tịch Quán ấp úng
muốn trốn tránh: “Chúng tớ chỉ…hôn…
Chương 103: Hôn Tới Đâu Rồi?
Hạ Tịch Quán nhìn ánh mắt không
trong sáng của Diệp Linh, buồn bực
xấu hỗ nói: “Hôn từ cổ trở lên!”
Một người đàn ông trưởng thành không
chỉ qua ngôn ngữ và cử chỉ mà còn
cả quyền lực, tài phú và địa vị đắp
vào, quan trọng nhất, là tình dục
cũng tới giai đoạn trưởng thành.”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hạ
Tịch Quán đỏ rực như tôm chín:
“Linh Linh!”
“Tớ thấy Lục tổng rất nam tính, bé
thỏ nhỏ không biết một cái gì rơi vào
hang sói của anh ta, thế mà anh ta
còn cố nén không động vào cậu,
chắc hẳn… là thật sự coi cậu như cô
bé con mà chăm cho lớn.”
Hạ Tịch Quán không muốn nói nữa,
mỗi lần Diệp Linh lái xe lên cao tốc,
cô sẽ bị đá xuống xe.
Cô và Lục Hàn Đình thật sự chỉ mới
vào giai đoạn hôn nhau, đêm đó,
anh ôm cô ngồi trên đùi, hình như…
rất thích hôn…
Diệp Linh nhìn đôi mắt long lanh của
Hạ Tịch Quán mơ màng ý xuân, biết
là cô thật sự rất thích Lục Hàn Đình,
nhưng Diệp Linh cũng không thấy lạ,
Quán Quán chưa tròn 20 tuổi, ở tuổi
này, gặp phải Lục Hàn Đình, rất dễ
động lòng.
Cô nhìn Lục Hàn Đình, ánh mắt Lục
Hàn Đình luôn nhìn Hạ Tịch Quán, là
ánh mắt một người đàn ông nhìn cô
gái của mình.
Diệp Linh là nhà ngoại, qua được ải
của cô , nhưng, Hạ Nghiên Nghiên
là một vấn đề lớn.
Diệp Linh nói chuyện chính: “Quán
Quán, rốt cuộc chuyện của Lục tổng
và Hạ Nghiên Nghiên là sao, cậu có
hỏi anh ta không?”
“Hỏi, bảo là Hạ Nghiên Nghiên từng
cứu anh Ấy, có ơn cứu mạng.”
What?
Diệp Linh đầy dấu chấm hỏi: “Hạ
Nghiên Nghiên này sao lại có lòng
tốt cứu người, hơn nữa, cô ta biết
cứu thật đấy, vừa cứu là cứu ngay
giám đốc Lục Hàn Đình của Lục thị,
cô ta có cố ý không ấy, hay là âm
mưu của cô ta, thuê người đuổi giết
Lục tổng, sau đó cô ta tới làm người
đẹp cứu anh hùng.”
Hạ Tịch Quán vô cùng bội phục Diệp
Linh, Diệp Linh là người hóng
chuyện thâm niên, chỉ một chút tình
tiết thôi cũng có thể suy diễn ra một
bộ phim máu chó 8 giờ.
Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nghĩ tới
một chuyện: “Quán Quán, người đàn
ông cậu cứu lúc trước đâu, sao cậu
không cứu Lục Hàn Đình chứ?”
“9
Hạ Tịch Quán: “Hay là để tớ đi hỏi
bản thân mình của bảy năm trước
nhé?”
Diệp Linh nhíu mày: “Quán Quán, tớ
luôn cảm thấy Hạ Nghiên Nghiên
này che giấu bí mật nào đấy, từ
mười năm trước, lúc cậu về quê,
sao y thuật của Hạ Nghiên Nghiên
có thể tiến bộ vượt bậc, vọt lên
thành thiếu nữ thiên tài, cô ta cứu
Lục Hàn Đình bằng cách nào mà leo
lên cái tàu vũ trụ Lục thị này?”
Về chuyện thứ nhất, Hạ Tịch Quán
cảm thấy việc Hạ Nghiên Nghiên
tiến bộ vượt bậc cùng với việc mẹ cô
mắt và ông nội hôn mê có liên quan
tới nhau, đây là một bí ẩn.
Còn chuyện thứ hai, cô không biết
Hạ Nghiên Nghiên cứu Lục Hàn
Đình thế nào, lúc nãy trên xe Lục
Hàn Đình không nói, nhưng trực
giác nhạy bén của phụ nữ cho cô
biết, Lục Hàn Đình có ý bảo vệ cái
ơn cứu mạng này, anh không muốn
nhắc tới chứng tỏ chuyện xảy ra lúc
đó rất quan trọng với anh, thậm chí
khiến anh nhớ mãi không quên suốt
mấy năm nay.
Đây cũng là điều khiến Hạ Tịch
Quán bận tâm nhất.
Trong mắt người phụ nữ nào cũng
không thể chứa một hạt cát, không
thể chia sẻ người đàn ông của mình
cho người phụ nữ khác, Hạ Tịch
Quán cũng vậy.
Người đại diện Kim Hoa thuê một dì
tới, dì ấy nhanh chóng nấu một bữa
cơm ba món một canh đủ sắc đủ vị.
Hạ Tịch Quán ăn tối xong thì tắm, cô
cằm khăn lông lau mái tóc dài ẩm
ướt, lúc cô nhìn xuống dưới lầu thì
đột nhiên phát hiện chiếc siêu xe
Rolls Royce của Lục Hàn Đình vẫn
còn ở đấy.
Chương 104: Anh Vẫn Ở Đáy.
Anh vẫn ở đấy.
Hạ Tịch Quán rũ mi, sau đó kéo rèm
lên.
Lúc này, Diệp Linh tắm xong đi ra:
vậy anh tacho cậu bao nhiêu?”
Hạ Tịch Quán sững lại: “Gì cơ?”
“Quán Quán ngốc của tớ ơi, theo
suy nghĩ của đàn ông, anh ta cho
phụ nữ bao nhiêu tiền chứng tỏ anh
ta yêu cô ta bấy nhiêu, đừng bảo
Lục tổng không cho cậu một xu nào nhé?”
Hạ Tịch Quán nhớ tới Lục Hàn Đình
từng đưa mình một chiếc thẻ đen,
tuy cô chưa từng dùng nhưng vẫn
để trong ví.
“Anh ấy cho tớ một tấm thẻ.” Hạ
Tịch Quán đưa tấm thẻ đen cho
Diệp Linh xem.
Diệp Linh lập tức hít một hơi, cô
nhìn chữ “Lục” thiếp vàng trên thẻ:
Hồng 104: Anh Vẫn Ở Đáy.
“Không hổ là Lục tổng, loại thẻ đen
thiếp vàng này là được đặt tư nhân,
có thể điều động tài sản toàn cầu
trên danh nghĩa Lục Hàn Đình, Quán
Quán, tuy Lục tổng cho Hạ Nghiên
Nghiên 120 triệu nhưng Lục tổng lại
giao cả kho vàng của đề chế Lục thị
khổng lồ vào tay cậu nha, cậu phát
tài rồi!”
Hạ Tịch Quán cũng không biết tắm
thẻ đen này lợi hại như vậy, anh cho
Hạ Nghiên Nghiên 120 triệu, nhưng
cho cô cả một kho vàng.
Trong lòng Hạ Tịch Quán có chút
ngọt ngào.
“Quán Quán, ngày mai chúng mình
đi dạo phố đi, có thẻ Lục tổng trong
tay thì thiên hạ này tùy cậu hết.”
Quẹt thẻ của Lục Hàn Đình?
Hạ Tịch Quán muốn từ chối.
Diệp Linh lại giữ cô lại: “Quán Quán,
Lục tổng có nhiều tiền, không phải
xót, với lại Hạ Nghiên Nghiên người
ta tiêu của anh ta 120 triệu, cậu là
Lục phu nhân lại không dùng thẻ của
Lục tổng thì còn thế nào? Nghe tớ,
không sai đâu.”
Hạ Tịch Quán: “…”
Lục Hàn Đình vẫn không đi, siêu xe
của anh vẫn dừng ở dưới lầu.
Nhưng anh thấy mí mắt phải của
mình máy liên tục, giống như có
người không chỉ nói xấu sau lưng
anh mà còn có ý đồ với tài sản của
anh.
Lục Hàn Đình nhìn lên lầu qua kính
pha lê cửa sô, sau đó lây di động ra,
gửi tin nhắn: “Em ngủ chưa?”
Hạ Tịch Quán đã nằm trên giường,
gối đầu mềm mại, lúc này, di động
sáng lên, cô mở ra thấy Lục Hàn
Đình nhắn tới.
Ngón tay trắng nõn của Hạ Tịch
Quán ấn phím: “Ngủ rồi.”
Lục Hàn Đình: “Ngủ rồi còn trả lời
anh à?”
Hạ Tịch Quán không trả lời nữa thật.
Lục Hàn Đình nhìn dâu răng trên
cánh tay rắn chắc của mình, cười
cưng chiều bất đắc dĩ: “Lục phu
nhân ngủ ngon.”
Di động yên tĩnh.
Một lát sau, Lục Hàn Đình lại cầm di
động, nhắn một dãy số.
Tiếng chuông điện thoại du dương
vang lên, sau đó cuộc gọi được
nhận, giọng nói trầm thấp dễ nghe
của Cố Dạ Cẩn truyền tới: “Đêm
hôm khuya khoát gọi cho tôi làm gì?”
Lục Hàn Đình rút một điêu thuôc ra,
môi mỏng ngậm lấy, châm lửa, hai
mày anh tuấn nhíu lại, hút một hơi:
“Quấy rầy cậu làm chuyện tốt à?”
“Cậu chắc hai thằng đàn ông như
chúng ta muốn bàn vấn đề này vào
đêm khuya chứ?”
Có Dạ Cần là thiếu chủ Cố gia, tuần
tú như ngọc, ngoại hình nhã nhặn
thư sinh, nhưng anh bình tình quá
mức lại thêm mấy phần cao thâm
khó đoán, lại thêm sắc tối thanh hàn.
Lục Hàn Đình nhả khói thuốc ra: “Có
phải là cậu còn nhớ cảm xúc đêm tối
không trăng hai năm trước, cậu bị
người ta nhốt trong phòng cưỡng ép
không?”
Chương 105: Chẳng May Lục Tổng Phải Lòng Tôi Thì Sao Bây Giờ?
Quả nhiên, tiếng hít thở của Cố Dạ
Cần trầm xuống: “Cúp đây.”
Anh muốn cúp máy luôn.
Lục này, Lục Hàn Đình ủ rũ nói:
“Người cưỡng ép cậu về rồi, chính là
người được nhà cậu nhận nuôi từ
nhỏ, em gái trên danh nghĩa của
cậu, Diệp Linh về rồi.”
Có Dạ Cần trầm mặc hồi lâu.
“Trông chừng Diệp Linh cho: tốt,
đừng để cô ta cướp Lục phu nhân
của tôi nữa.”
“Tít tít…” Có Dạ Cần cúp máy luôn.
Hôm sau, Hạ Tịch Quán cùng Diệp
Linh tới trung tâm thương mại lớn.
Hôm nay, Hạ Tịch Quán mặc một
chiếc váy mỏng vải dệt màu trắng,
thắt lưng tua rua đeo ở bờ eo thon
một tay ôm hết của cô, váy dài tới
đầu gối, chân đi một đôi cao gót thủy
tỉnh, không cần bát cứ trang sức gì,
thanh nhã tuyệt trần.
Còn Diệp Linh mặc một chiếc váy
vest màu xám, chát liệu thư thái cao
cấp ôm lấy dáng người đường cong
chữ S của cô, như ẩn như hiện,
chân đi đôi ủng màu đen, lộng lẫy
động lòng người.
Hai người đều đội mũ lưỡi trai, muốn
khiêm tốn, nhưng cho dù có ăn mặc
khiêm tốn thì thực lực cũng không
cho phép hai người khiêm tốn, suốt
đường đi vẫn thu hút đủ mọi tầm
mắt nhìn tới.
Hai người đi tới một cửa hàng thời
trang, gặp hai người quen.
Hạ Nghiên Nghiên, còn có Hoắc
Tuyền.
Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của
Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc
Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được
nuông chiều từ nhỏ.
Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải
trí, không có khả năng diễn xuất,
nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có
mắt nhìn tới.
Hai người đi tới một cửa hàng thời
trang, gặp hai người quen.
Hạ Nghiên Nghiên, còn có Hoắc
Tuyền.
Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của
Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc
Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được
nuông chiều từ nhỏ.
Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải
trí, không có khả năng diễn xuất,
nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có
sở trường làm nũng, lại thêm cúp E
làm ưu thế bẩm sinh nên nhanh
chóng trở thành nữ thần được các
trạch nam hoan nghênh nhất.
Xung quanh Hạ Nghiên Nghiên và
Hoắc Tuyền còn có mấy tiểu thư
danh giá, vẻ mặt ai nhìn Hạ Nghiên
Nghiên cũng đầy hâm mộ.
“Nghiên Nghiên, cô chẳng nễ tình tí
nào cả, cô quen Lục tổng từ bao giờ
thế?”
“Lục tổng chỉ 120 triệu nghên đón
Nghiên Nghiên cô về, đúng là khiến
trái tim thiếu nữ rúng động.”
“Nghiên Nghiên, Lục tổng là nhân
vật lớn trẻ nhất giới thương nghiệp,
cô bắt lấy anh ấy bằng cách nào
thế?”
Hạ Nghiên Nghiên đang trò chuyện
với bọn họ, tuy giọng nói nhỏ nhẹ
những gương mặt xinh đẹp lại tràn
đầy kiêu ngạo.
Máy tiểu thư danh giá kia nhanh
chóng rời đì.
Hoắc Tuyền nhìn thấy Hạ Tịch Quán
và Diệp Linh trước, cô ta lập tức
châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai tới,
thì ra là một cô con gái nuôi dẫn
theo một đồ nhà quê từ nông thôn
lên đi dạo phố.”
Hạ Nghiên Nghiên mặc chiếc váy
liền áo màu hồng nhạt, nhã nhặn
xinh đẹp, cô ta lập tức kéo Hoắc
Tuyền một cái, dịu dàng nói: “Tuyền
Tuyền, mọi người đều là bạn bè cả.”
“Chị Nghiên Nghiên, bây giờ chị là
người Lục tổng thích, sao có thể làm
bạn với bọn họ chứ?” Hoắc Tuyền
vừa nói vừa nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ
Tịch Quán, chắc cô cũng nghe nói,
Lục tổng chi 120 triệu vì chị Nghiên
Nghiên, mà cũng đúng, với thân
phận thấp hèn của cô, chưa chắc đã
biết Lục tổng là ai, có muốn nghe
giới thiệu một chút Lục tổng là ai
không?”
Hạ Nghiên Nghiên đứng thẳng lưng,
nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán, chuyện tôi và Lục
tổng… còn chưa kịp nói với cô… Lục
gia là đệ nhất hào môn ở Hải Thành,
chắc cô không có cơ hội tiếp xúc với
anh ấy, nếu có thời gian tôi giới thiệu
hai người với nhau.”
Hạ Nghiên Nghiên quan sát vẻ mặt
Hạ Tịch Quán, muốn thấy vẻ mặt vô
cùng hâm mộ hay ghen ghét của cô.
Nhưng Hạ Tịch Quán chỉ mỉm cười:
“Hạ Nghiên Nghiên, nếu tôi không
rời Hải Thành, cái ghế đệ nhất tiểu
thư cho cô chơi, vì vậy, cô vẫn đừng
nên giới thiệu Lục tổng cho. tôi,
chẳng may… Lục tổng phải lòng tôi
thì làm sao bây giờ?”
Chương 106: Tát Cô Một Cái Hạ Nghiên Nghiên sững sờ.
Diệp Linh mỉm cười: “Đừng có đắc ý
quá sớm, hai chị gái vẫn nên chú ý
sao sát người đàn ông của mình đi!”
Phụ nữ rất để ý việc người khác
nhắc tới tuổi của mình, Hạ Tịch
Quán và Diệp Linh đều mới 20 tuổi,
mà Hạ Nghiên Nghiên và Hoắc
Tuyền đều 23 tuổi.
Chỉ cần hai cô đứng một chỗ thì bắt
cứ người đàn ông nào cũng bị
46.46 ‹ s0)
CRưÒng 106: Tát Cô Một Cái Ô #?szM2
quyên rũ.
Hoắc Tuyền giống như bị đạp đuôi,
hận không thể đi tới xào nát gương
mặt nhỏ lộng lẫy, quyến rũ, động
lòng người của Diệp Linh.
Cô ta ghét nhất là Diệp Linh.
Hai nhà Cố – Hoắc là thế giao, cũng
có ý định thông gia. vì vậy, từ nhỏ,
cô ta đã thích anh Dạ Cần, nhưng cố
tình lúc ấy, ba Cố lại dẫn Diệp Linh
còn nhỏ tuổi về nhà nuôi, tất cả đều
thay đổi nghiêng trời lệch đắt.
Xuât thân của Diệp Linh rât cao, là
con cháu nhà tướng, từ nhỏ đã lớn
lên trong đại viện, tiếc là, bố mẹ cô
hy sinh vì nhiệm vụ trong một vụ nổ
ô tô, ngay cả anh trai ruột cũng
không rõ tung tích nên được trâm
anh thế gia trong thương giới và Cố
gia nhận nuôi.
Diệp Linh cực kỳ xinh đẹp, khi còn
nhỏ giống như búp bê Tây Dương
tỉnh xảo nõn nà, khi đó, những bé
trai hay chơi cùng Hoắc Tuyền đều
chuyển sang vây quanh Diệp Linh,
tặng đủ loại hoa tươi, đồ chơi hay
đồng 106: Tát Cô Một Cái
chocolate để muốn cô bé này vui vẻ.
Suốt quá trình trưởng thành, Diệp
Linh đã được coi là đệ nhất mỹ nhân
Hải Thành, rất nhiều công tử thế gia
đang chờ cô lớn lên.
Điều Hoắc Tuyền không thể chịu
được nhất là, Diệp Linh tới Cố gia,
Cố Dạ Cẩn cưng chiều cô em gái
này gần như biến thái!
So với Hoắc Tuyền tức muốn dậm
chân thì Hạ Nghiên Nghiên lại rất
bình tĩnh, cô ta nhẹ nhàng cười nhìn
Diệp Linh: “Linh Linh, cô về từ bao
chong 06: Tát Cô Một Cài: ST 8=
giờ thê, chúng tôi còn cho là cô sẽ
không quay lại cơ, dù sao thì lễ
thành niên 18 tuổi của cô đã xảy
ra… chuyện không hay, sau đấy cô
lại rời Hải Thành, đi một mạch hai
năm liền.”
Hạ Nghiên Nghiên rất ác, một hai
câu đã đâm trúng chỗ đau của Diệp
Linh.
Hắc Tuyền lập tức vênh váo đắc ý:
“Diệp Linh, cô đúng là trơ trến, hôm
thành niên 18 tuổi, cô thế mà lại dám
chạy vào phòng anh Dạ Cẩn mà bò
lên giường anh Dạ Cẳn!”
Việc này bị Cô gia ém xuông ngay
lập tức, cũng không lọt chút gì ra
ngoài, nhưng người thân, thế giao
và mấy người bạn thân đều biết.
Hạ Tịch Quán lo lắng, lập tức liếc
nhìn Diệp Linh.
Vẻ mặt Diệp Linh không hề thay đổi,
chỉ hơi nhướn mày liễu, khóe mắt
đuôi mày có mấy phần quyến rũ:
“Hoắc Tuyền, tôi biết cô rất hâm mộ
tôi ngủ được với anh Dạ Cần của cô,
hay là cô xin tôi đi, tôi có thể tiết lộ
cho tôi một ít tin tức, ví dụ như kích
cỡ của anh Dạ Cẩn của cô bao
nhiêu, sức chiến đấu thế nào…”
Bàn tay thả bên hông của Hoắc
Tuyền siết chặt: “Diệp Linh, có phải
cô đã quên việc anh Dạ Cần hung
hăng giáng cho cô một cái tát rồi
không hả?”
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên đột
nhiên nói: “Dạ Cần, anh tới rồi sao?”
Diệp Linh quay lại, thấy ngay Có Dạ
Cần đang đứng cạnh cửa.
Hôm nay, Cố Dạ Cẩn mặc một bộ
tây trang đen hoàn mỹ, tuần mỹ như
ngọc, thiếu chủ của trâm anh thế gia
được dạy bảo nền giáo dục của
người thừa kế từ nhỏ, vì vậy, khí
chất của anh rất nho nhã, thư sinh.
Nhưng đôi mắt đen thanh lãnh của
anh giống như được nhuộm mực,
sâu không thấy đáy, khiến cho người
ta sợ hãi từ sâu trong xương cốt.
Không biết anh tới từ bao giờ mà
vẫn không lên tiếng, có thể đã nghe
được mấy lời kích cỡ hay sức chiến
46.46 ¬| Sa
Cu ñg 106: Tát Cô Một Cài Sử: =2
đấu lúc nấy…
Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần, Cố Dạ
Cần cũng đang nhìn cô, từ đôi mắt
đẹp hút hồn tới khuôn mặt nhỏ xinh
đẹp lộng lẫy.
Diệp Linh nghiêng đầu, giọng ngọt
ngào: “Anh ơi, anh tới rồi à, hai năm
không gặp, anh ngày càng đẹp trai
nha.
Có Dạ Cần nhìn nét cười không tới
đáy mắt của cô, thản nhiên nói: “Anh
tới họp.”
“Ò.” Diệp Linh gật đầu hiểu rõ, trung
tâm thương mại này là sản nghiệp
của Cố gia.
Hiện giờ, rất nhiều cao tầng công ty
đeo thẻ công tác đang đứng sau Cố
Dạ Cần, mọi người đầy cung kính,
sợ hãi anh.
“Anh Dạ Cần, cô ta…” Lúc này, Hoắc
Tuyền định nói.
Nhưng ánh mắt thanh lãnh của Cố
Dạ Cần liếc Hoắc Tuyền một cái, chỉ
một cái liếc rất nhẹ, không chút tiếng
động.
Hoắc Tuyền chỉ thấy lạnh thấu
xương, lập tức ngậm miệng.
Có Dạ Cần lại quay sang nhìn Diệp
Linh: “Linh Linh, em đi dạo trước đi,
chờ anh họp xong sẽ đưa em về.”
Diệp Linh gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh nha.
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên đi tới,
nhìn Cố Dạ Cần nhẹ nhàng ưu nhã:
Đa canh.
46.46 ‹ =
Chung 106: Tát Cô Một Cải: Cử? =2
Có Dạ Gần nhìn khuôn mặt nhỏ yêu
kiều của Hạ Nghiên Nghiên.
Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp
Linh dời tầm mắt, kéo Hạ Tịch Quán
đi chọn quần áo: “Quán Quán,
chúng mình chọn quần áo đi?”
Hạ Tịch Quán dùng ánh mắt chỉ Hạ
Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên
cửa sổ: “Kia là sao?”
Diệp Linh không quay lại, tiện tay
chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố
Dạ Cần thích Hạ Nghiên Nghiên,
hôm thành niên ây, anh ta năm trên
người tớ gọi tên Hạ Nghiên Nghiên.”
Có Dạ Cần thích Hạ Nghiên Nghiên,
Hạ Nghiên Nghiên lại có ý với Lục
Hàn Đình. Lục Hàn Đình và Cố Dạ
Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng
nhau từ thời quần thủng đít… Hạ
Tịch Quán nghĩ quan hệ ba người,
là… thế nhỉ?
“Không ngờ Hạ Nghiên Nghiên vẫn
lợi hại như vậy, một người ghê tởm
vài người.” Hạ Tịch Quán không khỏi
bội phục.
Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ
lụa màu nude cho Hạ Tịch Quán:
“Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của
chúng ta, Lục tổng chắc chắn sẽ
thích chiếc váy này, cậu thử đi.”
Váy ngủ của cô, sao lại cần Lục Hàn
Đình thích?
Có Dạ Cần và Hạ Nghiên Nghiên
đứng nói chuyện bên cửa, Hạ
Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ
Cần, em mới về nước, khi nào anh
rảnh thì mời Lục tổng tới chơi nhé?”
Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ
Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh
nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho
em, nhưng có tới hay không là việc
của Hàn Đình.”
“Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân.
Có Dạ Cần không nói nữa.
Hạ Nghiên Nghiên nhìn theo ánh
mắt Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cẩn đang
nhìn Diệp Linh ở trong, Diệp Linh
đầy Hạ Tịch Quán vào phòng thử đồ
rồi cầm xem một quyền tạp chí thời
trang.
Ngoại trừ gương mặt vô cùng lộng
lẫy, quyến rũ, dáng người Diệp Linh
cũng rất nổi bật, ngực to mông vềnh,
eo nhỏ thon thon, là đường cong
chữ S riêng của thiếu nữ tuôi 20.
Nhan sắc vượt trội cùng dáng người
cực phẩm khiến Diệp Linh lập tức
hot lên trong giới giải trí.
Hạ Nghiên Nghiên nhìn bộ váy vest
màu xám Diệp Linh đang mặc, thật
ra màu xám này rất khó mặc, không
chỉ kém dáng mà còn có vẻ già dặn,
nhưng Diệp Linh môi hồng răng
trắng, lại có thể mặc được, ở trên
người cô lại càng thêm vẻ cao cấp
thời thượng.
Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút
tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng
đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng
của nơi đó.
Hạ Nghiên Nghiên không thể không
thừa nhận gu thời trang của Diệp
Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện
cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy
được những thiết kế mới nhất toàn
cầu, những bộ thường phục cô thích
mặc hay trang phục sân bay của
Diệp Linh mà giới truyền thông chụp
được hầu như bị bán hết hàng.
Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng
mà mỗi cô gái đều muốn sống.
Hạ Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ
Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn
luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi
quần, đôi mắt đen thanh lãnh
thẳm luôn nhìn Diệp Linh.
Hạ Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần
đang nhìn chân Diệp Linh.
Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới
đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài
trắng nõn như ngọc.
Cho dù là phụ nữ, Hạ Nghiên
Nghiên cũng không nhịn được mà
nhìn thêm máy lần.
Ánh mắt Hạ Nghiên Nghiên lạnh lẽo,
độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười
điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi
thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo
chút.”
Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh
một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.”
Anh nhanh chóng rời đi, những cao
tầng trong công ty lập tức đi theo.
“Chị Nghiên Nghiên, lúc nãy chị nói
gì với anh Dạ Cần thế?”
Quan hệ của Hoắc Tuyền và Hạ
Nghiên Nghiên rất tốt, nhưng cũng
không trở ngại việc Hoắc tuyền ghen
ghét và đề phòng Hạ Nghiên
Nghiên, dù sao thì ai cũng biết Cố
Dạ Cần thích Hạ Nghiên Nghiên.
Hạ Nghiên Nghiên kéo tay Hoắc
Tuyền: “Tuyền Tuyền, chị đã nói rồi,
chị và Dạ Cần chỉ là bạn bè, nếu
giữa chị và anh ấy có gì thì đã xảy ra
lâu rồi, chị thích Lục Hàn Đình, Lục
Hàn Đình cho chị 120 triệu, lúc nãy
chị bảo Dạ Cần mời Lục hàn Đình đi
chơi, đến lúc đó, chị tạo cơ hội cho
em và Dạ Gần ở với nhau.”
Chương 108: Tôi Lây Hết
Một câu nói đã xử lý xong Hoắc
Tuyền, Hoắc Tuyền cười nói: “Vẫn là
chị Nghiên Nghiên tốt với em nhát.”
Hạ Nghiên Nghiên giả bộ thở dài:
“Hai nhà Cố – Hoắc vốn là thông gia,
em vốn sẽ gả cho Dạ Cần làm thiếu
phu nhân, ai ngờ… Linh Linh lại
nhảy vào…”
Hạ Nghiên Nghiên đến mức thì thôi.
Hoắc Tuyền lập tức thẹn quá hóa
giận, tức tối ghen ghét nhìn chằm
chằm Diệp Linh: “Sớm muộn gì em
cũng sẽ cho cô ta biến mắt!”
Hạ Nghiên Nghiên nhếch môi, phụ
nữ thông minh sẽ không làm bản
hay vấy máu lên tay mình.
Hạ Tịch Quán thử chiếc váy ngủ
nude kia, Diệp Linh thấy không tệ,
Hạ Tịch Quán đưa nó cho nhân viên
bán hàng: “Cái này, gói cho tôi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Nhân viên bán
hàng đi gói lại.
Lúc này, Hoắc Tuyền đi tới, giọng
quái gở: “Hạ Tịch Quán, cô biết
chiếc váy ngủ cô chọn giá bao nhiêu
không, 50 vạn đấy, một đồ nhà quê
lên phố như cô lấy đâu ra nhiều tiền
như vậy, hay là tiền của ông chồng
ma ốm trong U Lan Uyễn của cô?”
Rất ít người biết Lục Hàn Đình là
chủ nhân của U Lan Uyễn, Cố Dạ
Cần và Hoắc Tây Trạch cũng không
tiết lộ cho ai, kể cả Hoắc Tuyền.
Hạ Nghiên Nghiên đi tới: “Quán
Quán, chắc hẳn người chồng trong
U Lan Uyễn của cô không có nhiều
tiền như vậy, nếu cô thật thích chiếc
váy ngủ kia thì tôi giúp cô thanh toán
50 vạn này.”
Diệp Linh nhìn Hạ Nghiên Nghiên và
Hoắc Tuyền như hai đứa ngu, nói
thật, cô rất chờ mông hai người này
biết Lục Hàn Đình là chủ nhân của U
Lan Uyễn sẽ có biểu tình gì.
Hạ Nghiên Nghiên lấy thẻ của mình
ra, lúc này, Hạ Tịch Quán nói: “Chờ
đã.”
“Quán Quán, cô đừng sĩ diện, chúng
ta từng là chị em, cô không cần xấu hổ.”
“Nào có, ý tôi là… tôi còn chưa mua xong.”
Hạ Tịch Quán nói xong: thì _ |
thêm máy bộ đưa cho nhân viên bán
hàng: “Tôi lấy mấy thứ này… cái túi
xách kia khá đẹp… đôi giày này
cũng không tệ… gói cả cho tôi, tôi
lấy hết.”
Hạ Tịch Quán lấy hết sản phẩm mới
được trưng bày, quấn áo, giày dép,
túi xách, mua một đống lớn mà
không thèm chớp mắt như mua cải trắng.
Hoặc Tuyên là công chúa nhỏ của
Hoắc gia, ăn mặc đều là hàng hiệu,
tiêu tiền như nước mà cũng không
khỏi trợn mắt há hốc mồm, vì cô ta
chưa từng thấy tiêu tiền như ném đi
như vậy bao giờ.
Hoắc Tuyền không nhịn được nói:
“Hạ Tịch Quán, cô điên à?”
Hạ Tịch Quán không để ý tới Hoắc
Tuyền, cô nhìn Hạ Nghiên Nghiên
cười xinh đẹp: “Cô… còn muốn
thanh toán giúp tôi không?”
Máy thứ này cộng lại cũng tới mây
trăm vạn, Hạ Nghiên Nghiên có ngu
mới coi tiền như rác, cô ta cất thẻ đi,
không hề có chút xấu hồ nào.
Cô ta chỉ nhìn Hạ Tịch Quán lo lắng:
“Quán Quán, làm người phải có
nhân cách, nếu cô không có tiền còn
bắt chị nhân viên bán hàng gói nhiều
như vậy có phải… quá vô đạo đức
không?”
“Đâu chỉ là không có đạo đức, đúng
là tội phạm, Hạ Tịch Quán, bây giờ
tôi gọi điện báo án, để cảnh sát bắt
cô.” Hoặc Tuyền lấy di động ra.
Hạ Tịch Quán nhướn mi, đôi mắt
long lanh liếc qua: “Làm trò không
mệt à, giữ sức đi… chị nhân viên
quẹt the giúp tôi nhé?”
Hạ Tịch Quán đưa tắm thẻ đen kia ra.
Hạ Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền
đều nhìn sang, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Chương 109: Lắm tiên Nhiêu Của Sợ Cái Gì
Hạ Tịch Quán dùng tắm thẻ đen mà
Lục Hàn Đình đưa, ai cũng biết loại
thẻ này là tượng trưng cho tiền tài,
được làm riêng.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng
nhận thẻ, nhiệt tình nói: “Đương
nhiên có thể, mời tiểu thư sang bên này.
Hạ Tịch Quán đi ra quầy thu ngân.
Hoắc Tuyền há to miệng, khó tin:
“Sao đôn nhà quê như Hạ Tịch
Quán lại có loại thẻ đen này chứ,
hơn nữa, lúc nãy em nhìn thấy trên
thẻ đen có… chữ “Lục”.
Hoắc Tuyền không biết chút gì về
Lục Hàn Đình, vì cô ta không thân
với Lục Hàn Đình.
Nhưng ở Hải Thành, chỉ cần nhìn
thấy chữ “Lục” thì đều nghĩ tới Lục
Hàn Đình một tay che trời.
Bây giò, bộ dạng đoan trang điềm
đạm đài các hoàn mỹ của Hạ Nghiên
Nghiên cũng có vết rách, Hoắc
Tuyên có thê nghĩ ra thì đương
nhiên cô ta đã sớm nghĩ tới, họ Lục,
lại có thể có tám thẻ đen này, nhất
định là Lục Hàn Đình!
Sao Hạ Tịch Quán lại có thẻ của Lục
Hàn Đình?
Hạ Tịch Quán thanh toán, cùng Diệp
Linh xách túi lớn túi nhỏ đầy chiến
lợi phẩm ra ngoài, cái danh của Lục
Hàn Đình dùng tốt thật đấy, chỉ một
tấm thẻ thôi đã có thể biến Hạ
Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền đang
làm trò hề thành người câm.
Lúc đi qua bên cạnh Hạ Nghiên
Nghiên, Hạ Tịch Quán bắt ngờ dừng
lại, mỉm cười nói khế: “Chơi mập mờ
thì có gì giỏi, có giỏi thì chuyển
chính đi.”
Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên lạnh
xuống, âm trầm đáng sợ: “Cô quen
Lục Hàn Đình? Cô và Lục Hàn Đình
có quan hệ gì?”
“Hạ Nghiên Nghiên, chẳng phải cô
rất thông minh sao, tự đoán đi, đàn
ông đưa thẻ của mình cho phụ nữ
tiêu, cô nói quan hệ của chúng tôi là gì?”
Hai mắt Hạ Nghiên Nghiên tràn đầy
oán độc không khác gì Lý Ngọc Lan,
cô ta ghét Hạ Tịch Quán, ghét Diệp
Linh.
Khi đó, Hạ Tịch Quán và Diệp Linh
được coi là nam Quán bắc Linh, đi
đến đâu cũng là tiêu điểm, mà Hạ
Nghiên Nghiên cô ta đứng cạnh họ
chỉ là lá xanh, không đúng, càng
giống nô tì bên cạnh họ.
Hạ Tịch Quán hài lòng nhìn gương
mặt không thể tiếp tục ngụy trang
của Hạ Nghiên Nghiên, nhướn mày
nói: “Có phải là hối hận không, sau
lúc đấy cô dại thế, chỉ đòi 120 triệu,
xin Lục Hàn Đình một tắm thẻ đen
có phải tốt không, tiếc nhỉ, cô sẽ
không thể cảm nhận được cảm giác
quẹt thẻ đã tay này.”
Hạ Tịch Quán nói xong thì cùng Diệp
Linh đi mắt.
Diệp Linh không quay lại cũng biết
sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên khó coi
thế nào: “Quán Quán, cậu xấu ghê,
lại không nói cho Hạ Nghiên Nghiên
biết quan hệ giữa cậu và Lục Hàn
Đình, bắt cô ta tự đoán mò, loại cảm
giác ngứa gan ngứa phổi này sẽ
khiến cô ta phát điên.”
Hạ Tịch Quán muốn chính là tác
dụng này, cô quá hiểu Hạ Nghiên
Nghiên, Hạ Nghiên giống một kẻ
trốn trong một góc tối tăm nhìn trộm,
tâm lý vô cùng vặn vẹo và biến thái,
cực kỳ khát vọng được chú ý và hư
vinh.
Bây giờ, lầm lượt cướp đi những gì
cô ta có trong tay, đánh cô ta hồi
nguyên hình, Hạ Nghiên Nghiên
chắc chắn sẽ phát điên.
“Linh Linh, giờ mình đi đâu, mua
không ít thứ rồi.”
Diệp Linh ậm ừ: “Chắc bây giờ hóa
đơn của cậu đã đưuọc gửi vào đi
động của Lục tiên sinh rồi nhỉ.”
Hạ Tịch Quán thộn ra, lúc quẹt thẻ
cũng là máu dồn lên não, bây giờ cô
nghĩ lại cũng thấy mình tiêu hoang.
Lục tiên sinh nhận được hóa đơn sẽ
nghĩ gì nhỉ?
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán đi tiêp:
“Quán Quán, đàn ông vừa yêu vừa
hận một người phụ nữ biết tiêu tiền,
Lục tiên sinh lắm tiền nhiều của sợ
cái gì?”
Hạ Tịch Quán không thể đáp trả.
Chương 110: Khiến Anh Vui
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán vào
tiệm nail: “Tới đây tới đây, chúng
mình làm nail.”
Trước kia, Hạ Tịch Quán không làm
nail bao giò, cô luôn học y, luôn
nghiên cứu chế tạo thuốc các thứ,
không có thời gian trang điểm bản
thân.
Nhưng con gái bây giờ đều làm nail,
làm bản thân xinh đẹp hơn, đàn ông
đều không thể từ chối phụ nữ xinh đẹp.
Chị gái làm nail hỏi: “Hai người đẹp
muốn làm nail thế nào, có cần đề cử không?”
Diệp Linh mỉm cười: “Cảm ơn chị,
chúng tôi tự chọn.”
Thắm mỹ của Diệp Linh thời thượng
trong mọi lĩnh vực, có cô ở đây thì
tất nhiên không cần đề cử.
“Quán Quán, cậu thích kiểu nào?”
Hạ Tịch Quán lật sách nail, nhìn
màu sắc bên trong mà hoa mắt.
Diệp Linh chỉ một màu: “Này sao?”
Diệp Linh chỉ màu hồng phấn, cực
kỳ non phần.
Chị gái làm nail không khỏi khen
ngợi: “Màu hồng phấn này là màu
của mùa xuân, rất thích hợp thiếu
nữ ngây thơ.”
Hạ Tịch Quán là thiếu nữ ngây ngô
non mọng, Lục Hàn Đình rất thích.
Diệp Linh nháy mắt với Hạ Tịch
Quán, nhỏ giọng nói thêm: “Thăng
nam chắc chắn thích.”
Thẳng… nam?
Ý của Diệp Linh rất rõ, Lục Hàn Đình
chính là thẳng nam, màu sắc phấn
nộn này chính là sở thích của anh.
Vành tai trắng nõn của Hạ Tịch
Quán không khỏi đỏ ửng: “Linh Linh,
vậy cậu làm màu gì?”
Diệp Linh lật sách nail xem: “Iớ đã
bảo là tớ rất có đạo đức nghề
nghiệp, đương nhiên phải chọn màu
mà kim chủ đại nhân nhà mình thích,
khiến anh ta vui lòng.”
Hạ Tịch Quán là bạn thân, đương
nhiên biết “kim chủ đại nhân” mà
Diệp Linh nói thật ra là… Cố Dạ
Hai năm trước, trong đêm thành
niên ấy, Diệp Linh rời khỏi Cố gia,
rời khỏi Hải Thành, bước vào giới
giải trí.
Giới giải trí là một thùng thuốc
nhuộm lớn, người như Diêp Linh đi
vào, e là sẽ bị những ông trùm tư
bản chia nhau ăn sạch, sau lưng
Diệp Linh có Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần
vì cô mà sắp xếp người đại diện và
đoàn đội xã giao, tài nguyên đều là
tốt nhất, ra vào đều là khách sạn cấp
sao và phòng xe cao cấp, Cố Dạ
Cần vẫn cưng chiều cô em gái Diệp
Linh này một cách biến thái.
Nhưng Diệp Linh không gặp Cố Dạ
Cần hai năm cũng là thật.
Đã hai năm nay, Diệp Linh không về
Hải Thành, lúc nãy là lần đầu cô gặp
lại Có Dạ Cần.
Chường 140: Khiến Anh Vui
Hạ Tịch Quán dựa sát Diếp Linh:
“Cố thiếu trông rất thanh lãnh, đúng
là người sống chớ lại gần, còn hung
ác nguy hiểm hơn cả Lục tiên sinh,
anh ta sẽ thích nail à?”
Diệp Linh chẳng buồn ngẩng đầu:
“Cậu bị vẻ ngoài của anh ta lừa rồi,
anh ta ấy à… cởi quần áo ra chính
là cầm thú, trong lòng Lục tiên sinh
là dục vọng, nhưng trong lòng anh ta
là… dâm đãng, thích phụ nữ xinh
đẹp nhất, đương nhiên thích nhất
nail… diễm lệ.”
Hạ Tịch Quán cực kỳ muốn nói lại
đánh giá của Diệp Linh cho Cố Dạ
Cần nghe.
Lúc này, Diệp Linh chỉ một màu: “Tớ
làm màu này.”
Hạ Tịch Quán nhìn lại, Diệp Linh
chọn màu đỏ, sặc sỡ tới mức hoang dại.
Hạ Tịch Quán làm nail xong thì thây
một bóng người cao lớn thẳng tắp
vào cửa, Có Dạ Cẩn tới.
“Cố thiếu, ở đây” Hạ Tịch Quán
cười nói.
Cố Dạ Cẩn bước tới, đôi mắt đen
thanh lãnh nhìn một vòng tiệm nail:
“Linh Linh đâu?”
“Linh Linh đang làm nail bên trong,
sắp xong rồi.”
Hạ Tịch Quán nói xong, đưa quyền
nail cho Cô Dạ Cân xem: “Cô thiêu,
anh thấy màu nào đẹp?”