Về nhà?
Thượng Quan Mặc ngắn ra, trong hai mắt đt cả đều là mờ mịt, về nhà, về cái nhà nào, lẽ nào nhà của anh không phải là nhà của cô sao, hiện tại cô muôn chạy đi đâu?
Ah, thì ra cô không cần con, không cân anh, ngay cả cái nhà này cũng không cân.
“Lục Họa, em là muốn… ly hôn sao?”
Thượng Quan Mặc chật vật nói hai chữ này ra miệng.
Ly hôn.
Lục Họa đến nay còn nhớ rõ ngày cô và anh đến cục dân chính lĩnh giầy kết hôn, ngày đó bọn họ hạnh phúc dường nào.
Cô muốn làm anh hạnh phúc, thế nhưng cô làm hỏng, cô chỉ mang đến cho anh gấp đôi thống khổ, tuy là, cô cũng rất đau rất đau.
Lục Họa không có nói thẳng ra, chỉ là lắm bẩm nói: Thượng Quan Mặc, em hiện tại rất đau, em nhớ mẹ, em muốn về bên cạnh mẹ.”
Cô từng lần một kêu đau, từng lân một nói cô muôn trở lại nhà mẹ, anh đột nhiên không biết anh đối với cô đến tột cùng là cái gì rồi?
Tim của anh bị cô xé rách thành hai nửa, chảy máu dầm dề, anh cảm giác cả đời mình đã hỏng bét rôi, vĩnh viên sẽ không tốt lên được nữa.
“Lục Họa, em nghe đây, chúng ta đã lĩnh giấy. kết hôn rồi, ly hôn tôi sẽ không đồng ý, ở riêng cũng không có khả năng, cho nên em từ bỏ đi ý niệm này đi! Từ giờ trở đi, nhất cử nhất động của em đều có người giám sáy, em tôt nhất an phận một chút, cho đến khi con bình an ra đời, bằng không, tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì, em cũng không muôn có người vì em mà bị thương, đúng không?”
Thượng Quan Mặc khàn giọng uy hiếp.
Lục Họa dùng hai tay che kín mặt mình, cô cảm giác giọt lệ nóng đang xuyên qua đầu ngón tay mình, đầu vai gây yêu không ngừng run rây, cô không. biệt tại sao mọi chuyện lại trở nên bét bát như thê.
Cô biết, cô và anh đã đến bước đường cùng rôi.
Lục Họa bị Thượng Quan Mặc mang về, như anh nói, bến bên ngoài trong phòng cô đều có người canh chừng, nhất cử nhất động cô cũng bắt đầu bị người giám sát.
Anh dời khỏi phòng, không. ngủ chung với cô, có đôi khi cô vài ngày đêu không thấy bóng dáng anh đâu, cô không biệt anh đã làm gì, làm việc hay là gì khác.
Lục Họa thai nghén rất lớn, cả người càng ngày càng thích ngủ, khẩu vị cũng rât tệ, có đôi khi người làm nữ giám sát cô ăn cơm, cô quay đầu đã có thể nôn sạch.
Nhưng kỳ tích là, đứa bé trong bụng của cô vân đang khỏe mạnh trưởng thành.
Bác sĩ môi ngày đêu sẽ bắt mạch cho cô, bác sĩ nói cô đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh, đứa bé này có sức sống rất thịnh vượng.
Lục Họa rất lo lắng Thượng Quan Mặc, bởi vì cuộc sông ngày ngày trôi qua, sắp vượt qua kỳ hạn lấy tâm đầu huyết lần thứ ba, một ngày trôi qua, chật độc Đoạn Trường Thảo trong cơ thể anh sẽ ngóc đâu trở lại, hơn nữa tăng gâp bội tùy ý lan tràn.
Nhưng cô không thấy được anh, căn bản cũng không biết trạng thái của anh bây giờ thê nào.
Người làm nữ đưa tới bữa cơm ngon miệng, cần thận hầu hạ nói: “Phu nhân, cho dù không. muôn ăn cô cũng phải ăn một chút, bởi vì chủ nhân môi hgày đều sẽ hỏi tình “huống của cô, nêu như phát hiện cô không ăn uông gì, chúng tôi đều sẽ bị trừng phạt.”