“Hạ Tịch Quán, sao cô chưa làm cơm?” Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Lục Hàn Đình đi ra.
Lục Hàn Đình đi ra, nhàn nhạt quét mắt sang bác Thẩm và Thẩm Lê, cũng không dừng lại, rất nhanh thì thấy được Hạ Tịch Quán: “Cô ngây ra ở đây làm cái gì?”
Bác Thẩm tươi cười, bà ta nhìn Lục Hàn Đình: “Anh bé Hạ, không biết nhà cậu ở đâu, máy tuổi rồi, có vợ chưa?”
Hạ Tịch Quán sợ ngây người, bác Thẩm này thực sự vừa nóng ruột vừa thẳng thắn, hỏi thẳng Lục Hàn Đình đã có vợ hay chưa.
Khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình chẳng chút gợn sóng, anh ngoái đầu nhàn nhạt nhìn bác Thẩm, sau đó đôi môi mỏng phát động: “Tôi có vợ hay chưa liên quan gì đến bà?”
*“..” Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình, đây thật là một người dám hỏi, một người dám đối.
Bác Thẩm ngượng ngùng cười: “Anh bé Hạ à, là như vậy, con gái của bác A Lê tháy dáng vẻ cậu phi phàm, vừa gặp đã yêu cậu rồi, nều cậu chưa có vợ vậy con gái bác…”
Không đợi bác Thẩm nói xong, đôi mắt u nhiên Lục Hàn Đình liền rơi vào Thẩm Lê đang thẹn thùng, anh bạc tình nói: “Tôi không có hứng thú với cô, tôi đã có người trong lòng.”
Biểu tình Thẳm Lê thẹn thùng nhanh chóng bị kiềm hãm, dù sao cũng là thiếu nữ, bị Lục Hàn Đình vô tình thẳng thắn cự tuyệt như thế, khuôn mặt xinh đẹp kia trắng nhọt, nước mắt khuất nhục đảo quanh trong hốc mắt .
“Hạ Tịch Quán, đi về.” Lục Hàn Đình xoay người, cũng không quay đầu lại đi vào nhà gỗ.
*Ờ.” Hạ Tịch Quán đứng nhìn cũng nhanh chóng đi vào theo.
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán vô cùng có cốt khí từ chối thịt bác Thâm đưa đến, rất nhanh, hai người nhìn chằm chằm hai chén cơm trắng mà ngắn người.
Lục Hàn Đình từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, ngậm chắc thìa kim cương ra đời, trong nhà đều là đầu bếp năm sao, sinh hoạt vô cùng đẳng cấp, nhìn cơm trắng trước mặt, anh nhíu mày: “Hạ Tịch Quán, cô làm cơm đây đó hả, vậy đồ ăn đâu?”
“Lục tổng, anh chưa nghe nói qua câu phụ nữ có khéo thế nào cũng khó thổi cơm khi không có gạo sao? Không có đồ ăn, lẽ nào tôi có thể biến ra sao?” Hạ Tịch Quán mới không chịu được tính khí đại thiếu gia của người đàn ông này, anh là đại thiếu gia, vậy ai còn chưa phải là một tiểu công chúa chứ?
Lần này Lục Hàn Đình trực tiếp chau chặt mày.
Hạ Tịch Quán cầm đũa lên, tao nhã ăn chút cơm: “Lục tổng, chỗ bác Thẩm có thịt có đồ ăn, sao khi nãy anh từ chối người ta làm gì, hiện tại làm sao để lấy đồ ăn về được đây?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình sắc bén như chim ưng phóng đến mặt cô: “Ý của cô là… bảo tôi hy sinh nhan sắc, dùng mỹ nam kế?”
“Đúng rồi.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dù sao ba năm nay Lục tổng phong hoa tuyết nguyệt, hẳn rất am hiểu chuyện chơi bời với phụ nữ.”
“Hạ Tịch Quán, cô nói chuyện sao âm dương quái khí thế hả?”
“Không có.”
“Nếu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?”
Cái gì?
Đôi tay càm đũa của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt cứng đờ, cô khiếp sợ ngắng đầu, mê mang nhìn anh: “Anh…
mới vừa nói cái gì?”
Lục Hàn Đình nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Hạ Tịch Quán, cô thật đúng là biết diễn, néu lỗ tai có vấn đề thì đi khám đi!”
Nói xong, Lục Hàn Đình đứng dậy liền đi ra ngoài.
Anh đi rồi.
Hạ Tịch Quán nhìn bóng lưng anh tuần ấy khuất xa, bên tai cứ mãi lặp lại câu anh mới nói, néu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?
Anh sao?
Nhịp tim Hạ Tịch Quán lập tức liền rối loạn, mặt hồ vốn bình tĩnh như bị anh ném qua một hòn đá nhỏ, tạo nên từng vòng rung động.
Không.
Cô sẽ không tin đâu.
Cô sẽ không quên lần kia anh nhốt cô vào phòng thay quần áo nghe tiếng anh làm tình với người phụ nữ khác, mắy cái này đều là thật.
Anh nhát định là đang lừa cô.
Nhất định thết Hạ Tịch Quán không chờ được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình ra ngoài vẫn chưa về.
Anh đi đâu rồi?
Hạ Tịch Quán đi tìm Lục Hàn Đình.
Chương 1166:
Rất nhanh, cô ở bờ sông thấy được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đứng ở trong nước, cầm trong tay một cây đầu gỗ chẻ thành xiên, đang bắt cá.
Nước sông trong suốt nhìn thấy đáy, các thiếu nam thiếu nữ trong bộ lạc chưa lập gia đình ở trong sông tạt nước, mắy cậu trai tạt nước lên người các cô bé.
Lục Hàn Đình đứng trong nước, toàn thân đồ đen tương đối khiêm tốn, lại quanh thân quanh quản một khí chất sạch sẽ đến lãnh đạm, trong sông các cô gái len lén nhìn anh rồi nhanh chóng đỏ mặt.
Không biết là cô gái nào to gan tát nước đến trên người anh, ngay sau đó càng ngày càng nhiều cô gái tát nước về anh.
Áo đen dán sát trên người, lộ ra lồng ngực to lớn, đường thắt lưng căng chặt hoàn mỹ.
Bên hông anh đeo dây thắt lưng da đen, đi xuống không thể nhìn, một thân cắm dục.
Vóc người Lục Hàn Đình không phải kiểu quá đồ sộ cơ bắp như những huấn luyện viên thể hình, lại có đường cong mạnh mẽ hoàn mỹ.
Anh lại chạy đến nơi này… trêu người!
Hạ Tịch Quán ngồi trên tảng đá lớn, hai trắng như tuyết vung vẫy dưới làn nước mát, vô cùng thư thái.
Cô nghiêng mắt nhìn về phía Lục Hàn Đình, anh bị một đám con gái vây công, cô nhìn thấy đường nét nghiêng người của anh, chặc chặc, bả vai bằng phẳng có lực, thắt lưng lõm xuống, đôi mông so với phụ nữ còn cong hơn, thân thể như ngọc đứng bên bờ sông, chọc cho đám con gái líu ríu, mặt đỏ tim đập.
Hạ Tịch Quán nháy đôi mắt giảo hoạt, hư hỏng huýt sáo về phía anh.
Nghe được tiếng huýt gió, Lục Hàn Đình nhanh chóng nghiêng mặt, nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm lướt xuống đôi chân mảnh khảnh trắng đến lóa mắt kia.
Cô mặc chiếc váy đen của tộc dân, mái tóc dài tùy ý cài một nụ hoa, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng trong như sứ như ngọc, làm người ta nhìn tim đập thình thịch.
Hiện tại đôi chân nhỏ xinh kia vẫy dưới nước, một chuỗi nước trong suốt bản tung tóe, đôi mắt đẹp to gan nhìn anh, còn học người ta hư hỏng huýt sáo với anh, vẻ hư hỏng tỉnh nghịch ấy làm lòng anh ngứa ngáy.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ cuộn, tâm tư đêm qua đã động, hiện tại lại lần nữa thiêu đốt, trên quần của anh rất nhanh đã có vết tích.
Có cô bé hiểu chuyện hoảng sợ, mắc cở trốn về sau, nhưng lại len lén nhìn Lục Hàn Đình, thực sự là dáng vẻ đã nghiện lại còn ngại.
Hạ Tịch Quán dửng dưng ngồi trên tảng đá, cô liếc mắt đến quần Lục Hàn Đình, quần anh đều đã ẩm ướt rồi, dán chặt trên đùi, trước mặt nhiều cô gái như vậy, anh thật đúng là… lộ liễu.
Nhìn đám con gái kia đã bị anh mê thành dạng gì kìa.
Lục Hàn Đình cũng không thèm nhìn đám con gái kia, lúc này trong tay anh khẽ động, đầu gỗ xiên nhanh chuẩn ngoan cắm vào trong nước.
Anh bắt được một con cá.
Rất nhanh, anh liền bắt được con thứ hai.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài, đi tới Hạ Tịch Quán.
Anh tới một cái, liền đoạt đi hết thảy vinh quang của các cậu con trai trong tộc, có cậu bé không phục trừng anh.
Thế nhưng Lục Hàn Đình đã đi tới, bọn họ lại tự động nhường ra một con đường.
Khí tràng trên người Lục Hàn Đình, thấm nhuần địa vị kẻ đứng đầu đã nhiều năm, không phải là thứ này mà đám con trai này có thể chống đỡ.
Lục Hàn Đình đi về phía trước, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán.
Trên tóc, trên mặt anh đều là nước, tóc mái ướt nhẹp dán tại trên trán, như thể cậu ấm nhà già, phá lệ trẻ trung tuần tú.
Đôi mắt sâu thẳm ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa của cô, anh cười khẽ: “Huýt sáo gì đấy?”
Anh vừa đến liền hấp dẫn tát cả ánh mắt đổ dồn qua đây.
Hạ Tịch Quán cảm giác mình trúng vô số phi tiêu, ánh mắt ghen ty của đám con gái vun vút bắn tới.
Hạ Tịch Quán mỉm cười, đôi môi nhỏ khẽ chu lên, huýt sáo về phía anh.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, ngay cả trong mí mắt anh tuần cũng dính vào vài phần ý cười vui thích: “Phụ nữ huýt Sáo với đàn ông, đó là muốn câu dẫn họ, cô muồn câu dẫn tôi?”
Câu dẫn?
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu: “Phụ nữ thấy cậu ấm cực phẩm cũng sẽ huýt sáo thôi.
Cậu ấm cực phẩm?
Chương 1167:
Lục Hàn Đình liếc cô một cái: “Ý gì?”
Cũng biết anh không hiểu, Hạ Tịch Quán rất có kiên nhẫn phun ra một chữ: “Vịt(“).”
() Vịt là tiếng lóng dùng để chỉ trai bao.
Lục Hàn Đình vươn ngón tay thon dài, vớt đôi chân nhỏ của cô lên, giữ trong lòng bàn tay: “Nếu tôi là vịt, vậy cô vĩnh viễn không thoát khỏi nồi giường tôi.”
“…” Được rôi, cô bị anh xem thường!
Bị anh chiếu ngược một quân, anh nhanh chóng nắm giữ sân nhà.
Thật đúng là cao thủ ve vãn, Hạ Tịch Quán không biết còn cái gì anh không biết không.
Bàn chân trắng như tuyết bị anh giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay anh quả quyết vuốt phẳng lên.
Hạ Tịch Quán tránh: “Anh làm gì đấy, buông ra!”
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nắm bàn chân cô, dùng áo sơ mi của mình giúp cô lau chùi bọt nước phía trên: “Nước lạnh, cấm nghịch nước, để hai chân lên bờ.”
Anh dùng áo giúp cô lau chân, vẻ mặt chuyên chú.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run ry.
Anh đối với phụ nữ vẫn dịu dàng ga lăng săn sóc như thé, có thể nói người tình hoàn mỹ.
Hạ Tịch Quán dùng sức rút chân mình về: “Tôi sao phải nghe lời anh, đi ra… ưml”
Hai bàn tay Lục Hàn Đình chống trên tảng đá bên người cô, giam cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình, ngửa đầu hôn lên môi cô.
Hạ Tịch Quán cứng đờ.
Anh nghiền ép trên môi mềm, nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của cô ra.
Anh hôn vừa dịu dàng dùng sức, không cướp đoạt như mưa rền gió dữ, hét sức ôn hòa êm ái.
Anh rất thích hôn môi với cô.
Không chỉ có thể thấy được tần suất hôn ngày càng thường xuyên của anh, khi anh hôn cô, giống như đang nếm một chiếc bánh pudting ngon mềm, hấp thụ hương vị ngọt ngào của cô mà thưởng thức, làm cô thoải mái.
Anh thực sự là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ mê đắm về mọi mặt.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra.
Lục Hàn Đình không miễn cưỡng, buông lỏng môi cô ra, chôn đầu ở cổ của cô thở hỗn hẻn máy nhịp: “Ngoan, đi lên, đừng quậy, càng quậy tôi càng khó chịu.”
Thân thể anh thực sự rất khó chịu.
Hạ Tịch Quán mơ hồ đoán được anh đang nói cái gì, cô nhìn thoáng qua bốn phía, vô số ánh mắt chằm chằm nhìn bọn họ, nhất là đám con gái, quả thực bị vẻ bá đạo của anh mê không lối thoát, hận không thể thay cô thành chính mình.
Lúc này Hạ Tịch Quán cũng cảm giác một ánh mắt ác độc đồ kị rơi vào trên người cô, cô ngẳng đầu nhìn lên, nhanh chóng thấy được Thẩm Lê.
Thẩm Lê cũng tới, đôi mắt ghen tị muốn bốc hỏa đâm thẳng rơi vào trên người cô.
Thẩm Lê đứng ở chỗ có thể thấy hai người nghiêng người, Lục Hàn Đình đặt nửa người trên người Hạ Tịch Quán, hai người hôn rất lâu, không chút nào cám ky ánh mắt của người khác, hôn rất động tình.
Ánh mắt Thẩm Lê chu du trên người Lục Hàn Đình, áo quần ướt nhẹp làm lộ rõ vóc người rắn chắc cao to ấy.
Dáng người anh không làm cậu ấm cực phẩm thực sự là đáng tiếc, phụ nữ nhìn chút toàn thân đã như nhữn ra.
Thẩm Lê hận không thể biến thành Hạ Tịch Quán, vì sao cô ta không gặp được người đàn ông như vậy?
Phụ nữ đều khó có thể cự tuyệt kiểu đàn ông như thế.
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán có chút đỏ, cô vẫn biết thẹn, nên đẩy anh ra: “Anh buông ra đã rồi tôi mới đi lên được.”
Lục Hàn Đình ôm vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng: “Ôm thêm chút nữa, tôi như vậy không có cách nào đi ra ngoài.”
Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Cô cũng không hy vọng lại thêm một Thẩm Lê khác, đúng không?”
Chương 1168:
Hạ Tịch Quán đạp anh một cái: “Tôi tình nguyện anh được mỹ nữ vòờn quanh, tương lai vui vẻ chìm trong cực lạc, sau đó tận lực mà chết!”
Lục Hàn Đình khẽ bóp eo nhỏ cô: “Tin tưởng bản thân đi chứ, một mình cô cũng có thẻ làm được.”
E2 CUDI Hạ Tịch Quán bắt đầu giãy dụa trong cánh tay như thép của anh, như rắn nước vặn vẹo.
Lục Hàn Đình nhíu mày kiếm, đẩy cánh tay cô ra, trong tròng mắt hẹp sâu dâng lên ngọn lửa đỏ sậm, anh khàn giọng khiển trách: “Đi lên! Càng ôm càng khó chịu!”
Hạ Tịch Quán dùng cả tay chân đứng lên, cong giò chạy.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh biến mát, Lục Hàn Đình xoay người lên bờ.
Thẩm Lê đứng cách gần đó, lúc này đến bên người Lục Hàn Đình, dịu dàng nói: “Anh trai chị Hạ ơi, em…”
Lục Hàn Đình chẳng buồn liếc đến cô ta, trực tiếp sượt ngang qua người cô ta.
Cái này khiến Thẩm Lê thiếu chút nữa tức hộc máu.
Cô ta siết nắm tay, ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay.
Hạ Tịch Quán trở về thì sơ chế cá, sau đó hằm một nồi canh cá ngon, phía trên rắc một ít hành thái, thơm nức mũi.
Sau khi ăn cơm tối, cái bụng nhỏ của Hạ Tịch Quán đã tròn vo rồi.
“Lục tổng, tôi làm cơm rồi nên anh rửa chén đi.” Hạ Tịch Quán to gan phân phó Lục Hàn Đình rửa chén.
Lục Hàn Đình nhìn cô một cái, hơi không vui, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dọn bát đi rửa.
Hạ Tịch Quán có chút đắc ý, chợt cô thấy được bóng người lén lút ở bên ngoài, là Thẳm Lê.
Thẩm Lê tới.
Nếu như nói ngay từ đầu Hạ Tịch Quán chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Lê này có chút quen thuộc thôi, thì vừa rồi ở bờ sông, lúc ánh mắt ác độc lại đố kị của chăm chú Thẩm Lê rơi trên người cô, cô liền khẳng định Thẩm Lê này nhất định là người cô quen biết.
Vấn đề là, Thảm Lê này rốt cuộc là ai?
Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi ra ngoài, hai tay chắp ra sau, thích ý ung dung như là tản bộ sau khi ăn xong, đôi mắt trong vắt nhìn Thẳm Lê: “Em Thẩm, em ở đây chỗ chị lén lén lút lút làm gì đấy, chẳng lẽ là… nhìn anh của chị?”
Thẩm Lê hừ một tiếng, không nói chuyện.
Hạ Tịch Quán tiến lên, nhỏ giọng nói bên tai Thẳm Lê: “Em nhìn anh chị làm cái gì, anh chị không có tiền không có địa vị, không cho em được cuộc sống tốt, dĩ nhiên, anh chị đẹp trai, vóc người lại quyến rũ, chắc chắn là một người bạn tình cực phẩm, có thể cho em cuộc sóng về đêm thích ý, lẽ nào em Thẳm nhắm về cái này sao?”
Những lời này rất ái muội, tính ám chỉ mười phần, mặt Thẩm Lê liền đỏ lên.
“Em Thẩm, em đỏ mặt cái gì, đầu bên trong đầu em chứa suy nghĩ đen tối nào đấy?” Hạ Tịch Quán cười híp mắt hỏi.
Thẩm Lê muốn nói chuyện, nhưng lúc này con mắt nhìn qua, thấy được một dáng người cao ráo, Lục Hàn Đình tới, Thảm Lê lộ ra vẻ mặt mềm mại thẹn thùng: “Chị Hạ, chị đang nói gì thế, em nghe không hiểu.” Thẩm Lê đột nhiên phun ra lời trà xanh, Hạ Tịch Quán câu môi, cô đã đại khái đoán được bộ mặt thật của Thẩm Lê rồi.
Lúc này Hạ Tịch Quán ngước mắt, cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đi ra.
Anh… sẽ không nghe được những gì cô vừa nói đâu ha…
Hạ Tịch Quán có chút chột dạ.
“Anh Hạ…” Thẩm Lê ngọt ngào cười nói: “Anh tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị Hạ nói rất nhiều lời kỳ quái, em nghe không hiểu, chị Hạ nói anh không tiền không thế, không cho em được cuộc sống tốt. Nhưng anh đẹp trai, vóc người lại mê người, có thể cho em thỏa mãn cuộc sống về đêm, anh Hạ, anh nói chị Hạ là có ý gì vậy ạ?”
Thẩm Lê nháy đôi mắt to dí dỏm nhìn Lục Hàn Đình, ngây thơ lại vô tri, Hạ Tịch Quán cảm giác mình lại trở thành cô gái đã quá sỏi đời.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng, sau đó đôi mắt sâu thẳm rơi vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán: “Lời này là cô nói với cô ta?”
Hạ Tịch Quán nhìn Thẳm Lê liếc mắt: Thứ mách lẻo!
“Là tôi nói, làm sao, lẽ nào tôi nói không đúng sao, hửm?”
Hạ Tịch Quán dứt khoát mặt dày, nhướng chân mày lá khiêu khích nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình cũng nhìn cô, chỉ thấy trong tròng mắt cô gái linh động lóe ra vẻ tinh ranh, còn có mấy phần trêu cợt anh, lưu chuyển lóng lánh, câu lòng người ngứa ngáy.
Cõi đời này có ngàn vạn cô gái, linh hôn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Chương 1169:
Cô còn dám “hửm” với anh, đầu lưỡi Lục Hàn Đình đỉnh trên hàm phải anh tuắn, cúi đầu bật cười một tiếng.
Hạ Tịch Quán cũng cảm giác anh cười không có ý tốt: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán chạy trối chết.
Lục Hàn Đình cũng không thu hồi ánh mắt, anh nhìn thân ảnh mềm mại của Hạ Tịch Quán biến mắt trong tầm mắt mình.
Một màn này đều bị Thẳm Lê thu hết vào mắt, Thẳm Lê nhìn ánh mắt Lục Hàn Đình chu du trên người Hạ Tịch Quán, là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ, vô cùng thân mật.
Thẩm Lê ghen ty siết chặt nắm tay: “Anh Hạ, em…”
Lịch sử lần nữa tái diễn, Lục Hàn Đình căn bản không hứng thú nghe cô ta nói cái gì, anh xoay người rời đi.
Thẩm Lê nhìn Lục Hàn Đình, đồ sộ anh tuấn, tuy trên người anh chỉ là quần đen áo đen thông thường, nhưng lại xuyên qua chất vải tỏa ra khí chất đẳng cấp, như thể bộ đồ trên người anh là hàng hiệu đỉnh cấp vậy.
Khí chất một người đàn ông quan trọng hơn bề ngoài anh tuấn, bởi vì khí chất là tổ hợp của quyền thé, tiền tài, thân phận.
Thẩm Lê cảm thấy trên người anh có một khí tràng cường đại không cần phải khoe khoang cũng không thẻ che giấu, làm người ta mê muội.
Nhưng, anh lần nữa xem cô ta là không khí, khiến cô ta thành kẻ diễn hài, tự mình đa tình.
Thẩm Lê siết chặt quyền, hừ lạnh một tiếng cũng đi.
Đi tới nơi bóng tối, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, là bác Thẩm.
“Mẫu phi.” Thẳm Lê nhanh chóng đi lên trước, cô ta xé tắm mặt nạ da xinh đẹp mà kiều tiếu kia xuống, lộ ra bộ mặt thật.
Thẩm Lê chính là… Thượng Quan Mật Nhi!
Còn bác Thẩm chính là… Họa phi!
Họa phi bị giam trong lãnh cung vương thất, nhưng bằng thủ đoạn của bà ta, muốn rời khỏi lãnh cung rất dễ, hiện tại bà ta mang theo Thượng Quan Mật Nhi đến cạnh Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, muốn mượn cơ hội mà phát động.
Sắc mặt Họa phi có chút âm trầm, thất bại liên tiếp khiến bà ta hết sức lo lắng: “Thế nào Mật Nhi, Lục Hàn Đình có để con đến gần người không?”
Thượng Quan Mật Nhi lắc đầu: “Không có, mẫu phi, chỉ cần là nơi Hạ Tịch Quán xuất hiện, ánh mắt Lục Hàn Đình liền đi theo con ả, trong mắt của anh ấy như thể không có người phụ nữ khác ây.”
“Chúng ta không thể đợi thêm nữa, bên cứu viện của bọn họ đã trên đường tới rồi, tận dụng thời cơ, thời gian mất rồi thì không lấy lại được nữa đâu.” Họa phi ngưng trọng nói.
Thượng Quan Mật Nhi cũng lộ ra quyết tâm phải thắng: “Trên người Lục Hàn Đình chảy xuôi dòng máu Xích Tử mà Hoa Tây Châu trăm năm qua mới có, huyết thống vô cùng thuần khiết, tương lai nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, con nhất định phải đứng bên người anh ấy, trở thành vương hậu của anh ấy!”
Họa phi gật đầu: “Đến lúc đó Giao Nhân tộc chúng ta có thể cùng Hoa Tây Châu phồn vinh hưng thịnh, mà Lan Lâu, nhất định phải hoàn toàn tiêu vong!”
Thế lực Giao Nhân tộc vẫn thẩm thấu trong hậu cung Hoa Tây, sủng phi của quân vương Hoa Tây nhiều thế hệ đều có người của Giao Nhân tộc, cho nên năm đó bọn họ đều biết người chính thức có được dòng máu Xích Tử thật ra là Lục Hàn Đình.
Một khắc kia khi Lục Hàn Đình xuất hiện ở Hoa Tây Châu trở đi, Họa phi và Thượng Quan Mật Nhi đã dán chặt mắt lên người anh, tất phải có được Lục Hàn Đình.
Thượng Quan Mật Nhi về tới trong phòng mình, ả nhìn về phía đứa nha hoàn bên cạnh: “Sai người chuẩn bị nước nóng cho tôi, tôi muốn tắm rửa.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Chờ một chút, bây giờ ngươi phải đi tìm anh Hạ, nói ta có chuyện quan trọng tìm anh ấy, bảo anh ấy đêm khuya đến phòng của ta.”
“Vâng.” Nha hoàn đi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới phía sau bình phong, ả cởi chiếc váy bên ngoài ra, bên trong mang chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, da thịt trắng nõn lộ ra.
Vóc người của ả hết sức uyễển chuyển, ả còn đưa tay cố ý kéo đai đeo váy ngắn xuống.
Dáng vẻ này của ả, không đàn ông nào không động tâm!
Ánh mắt anh thủy chung đặt trên người Hạ Tịch Quán, ả cũng không tin ả không thể đoạt được anh!
Rất nhanh, bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, nha hoàn ở phía ngoài nói: “Tiểu thư, anh Hạ tới rồi ạ.”
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng xoay người, xuyên qua bình phong ả nhìn thấy dáng người cao to của Lục Hàn Đình, anh tới thật: “Cô đi xuống trước đi.”