Lệ Yên Nhiên cười như một đóa hoa: “Khâu phu nhân, Hạ Tịch Quán ở Đài D, chính là phòng kia.”
Lệ Yên Nhiên nhiệt tình chỉ đường.
“Tôi biết rồi.” Khâu phu nhân đi vào Đài D.
Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm cũng muốn đi theo vào xem kịch vui, nhưng Khâu phu nhân mang theo hộ vệ áo đen giữ ở ngoài cửa, chặn bọn họ lại: “Rất xin lỗi, các cô không thể vào!”
Cái gì? Các cô không thể vào? Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm tối qua hưng phấn không ngủ được, chỉ chờ hôm nay xem Hạ Tịch Quán bị xé, Khâu phu nhân cũng đúng hẹn tới, tìm Hạ Tịch Quán tận cửa, hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng Khâu phu nhân lại không cho các cô vào, đúng là có chút vượt quá dự liệu.
Hiện tại các cô bị chặn ở ngoài cửa, căn bản là nhìn không thấy trò hay.
Bây giờ nên làm gì? Lúc này nhân viên công tác nói: “Dạ lão, trưởng đài, đã đến giờ Đài D thử âm.”
Đã đến giờ thử âm, phải thử âm rồi! Dạ lão và Dạ Huỳnh cũng không biết chuyện này, Lệ Yên Nhiên cũng muốn ở trước mặt ông ngoại công và mẹ biểu hiện tốt, để bọn họ một bất ngờ lớn, hiện tại Dạ lão nhìn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đây là lần đầu cháu thử âm, không cần khẩn trương, ông tin tưởng cháu.”
Lệ Yên Nhiên nhéch khóe môi: “Dạ, giờ cháu vào đây.”
Nói xong, Lệ Yên Nhiên áp sát bên tai Phạm Điềm nhỏ giọng nói: “Tớ vào trước thử âm, cậu nghĩ cách vào Hạ Tịch Quán Đài D xem thử, gây ra động tĩnh, chỉ cần gây ra động tĩnh thì tốt rồi!”
Phạm Điềm gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Lệ Yên Nhiên mang theo Dạ lão Dạ Huỳnh vào Đài D, Phạm Điềm đi rót một tách cà phê, sau đó lại tới cạnh cửa Đài D, cô ta nhìn vệ sĩ: “Tôi pha cho Khâu phu nhân tách cà phê, các anh để tôi vào đi.”
Lần này vệ sĩ nhường đường, mở cửa: “Mời vào.”
Phạm Điềm đi vào Đài D, cô liếc mắt liền thấy được Khâu phu nhân và Hạ Tịch Quán, các cô ngồ trên ghế salon trò chuyện, Khâu phu nhân lôi bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán, hai người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Phạm Điềm hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp cứng đờ tại chỗ, cô ta hoàn toàn hoài nghi mình hoa mắt. Ủa? Đã nói là vợ cả xé mặt bồ nhí mà? Không phải, nhất định là cách cô ta vào cửa sai rồi, cô ta muốn một vào lại lần nữa! Lúc này Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, đôi mắt sáng dán vào trên người Phạm Điềm: “Phạm Điềm, không phải cô pha cho Khâu phu nhân tách cà phê sao, vậy đưa đi!”
Phạm Điềm chỉ có thể tiến lên, đưa tách cà phê qua.
Hạ Tịch Quán và Khâu phu nhân ngồi trên ghế sa lon, Khâu phu nhân liếc mắt Phạm Điềm: “Quán Quán, đây là ai vậy, là bạn của con?”
“Không phải ạ, trước kia cô ta là bạn con nhưng bây giờ không phải, cô ta tên là Phạm Điềm, chính là người tối qua gửi tin nhắn cho cô đó.”
Hiện tại Phạm Điềm đang đứng, Hạ Tịch Quán lại ngồi, nhưng Hạ Tịch Quán bình tĩnh như thường khí phách lan tỏa mạnh mẽ, ánh mắt sạch sẽ sáng long lanh rơi vào Phạm Điềm mang theo vài phần bễ nghễ, giọng nói không nhẹ không nặng rõ ràng không hề châm chọc, nhưng lại khiến Phạm Điềm thấy khó chịu.
Khâu phu nhân cầm lấy tách cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm: “Thì ra là vậy, mỗi người đều muốn leo lên, cái này không đáng thẹn, đáng thẹn là đạp bạn leo lên, đối nhân xử thế tuyệt không thể hai mặt, bằng không trong cuộc sống sớm muộn gì sẽ dạy cô đạo lý làm người.”
Khâu phu nhân là Phó viện trưởng bệnh viện nhân dân, ăn nói không tầm thường, khá có khí thế, bà nói cũng không rõ ràng, thế nhưng sắc bén dị thường, Phạm Điềm đã thấy mặt mình như bị vả vài bạt tai.
Hiện tại cô ta đứng bên người Khâu phu nhân và Hạ Tịch Quán, hèn mọn khó chịu giống như một con nha hoàn.