Nói xong, bố mẹ Nhâm trực tiếp phất tay áo rời đỉ.
Hai chân Đường Phương mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch dưới đất, đã không còn, cái gì cũng không còn nữa, ả đã bị mọi người vứt bỏ, mộng ả đã nát rôi.
Lâm Bắt Nhiễm và Nhâm Đống đi tới cục dân chính, hai người ký tên ly hôn, rất nhanh lầy được giây li hôn.
Lâm Bất Nhiễm đi ra, cô thở sâu một hơi, không nghĩ tới cuộc hôn nhân trong vòng hai năm của cô sẽ kết thúc như vậy.
Nhâm Đống nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng của Lâm Bất Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tuy là chúng ta đã ly hôn, thế nhưng về sau em có khó khăn gì bắt cứ lúc nào có thê gọi điện thoại cho anh, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Lâm Bát Nhiễm gật đầu: “Được, Nhâm Đồng, hai năm qua cám ơn anh, cũng thật xin lỗi anh, em hy vọng anh tìm về được bản thân ban đầu, nhất định sẽ có cô gái tốt hơn em đang chờ anh, chúc anh tìm được hạnh phúc của mình.”
“Được.”
Lúc này “ding” một tiếng còi xe vang lên, Trương Hàn từ xe thể thao sang trọng bước xuống, hắn lười biếng dựa vào trên thân xe, trong miệng nhai kẹo cao su: “Có muôn tôi cử hành một nghi thức nói lời từ biệt cho hai người luôn không? Cho hai người trò chuyện thỏa thê?”
Hắn nói chuyện thật là âm dương quái khí, Lâm Bát Nhiễm cạn lời.
Lúc này điện thoại Nhâm Đống vang lên, điện thoại tới.
Nhâm Đống nhận điện thoại, rất nhanh biết được chuyện xảy ra trong bệnh viện, anh ta nhíu mày nhìn Trương Hàn: “Chuyện Đường Phương sảy thai là anh ra tay?”
Trương Hàn nhướng mày: “Tôi không biệt anh đang nói cái gì, chén thuôc sây thai kia không phải anh bảo làm sao, cũng là bô mẹ anh đút Đường Phương uống hết.”
*…” Nhâm Đống vẫn là lần đầu tiên chứng. kiến người vô sỉ da mặt dày như vậy, rõ ràng là hắn ra tay, thê nhưng hắn lại rủ bỏ sạch sẽ như: vậy, đây hệt lên bọn họ.
Song, Nhâm Đống cũng không cần con của Đường Phương, mật rôi cũng tốt.
“Nhiễm Nhiễm, anh đi trước, liên hệ khi cân nhé.”
“Được.”
Nhâm Đống lái xe rời đi, Lâm Bắt Nhiễm đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng xe Nhâm Đống rời đi.
Lúc này bên tai truyền đến giọng.
Trương Hàn: “Người đã đi, em còn định nhìn đén lúc nào, Nhiễm Nhiễm, em xem tôi chết rồi sao?”
Lâm Bắt Nhiễm thu hồi ánh mắt: “Cách anh nói chính là phá huỷ con của Đường Phương?”
Trương Hàn vươn tay ôm vai Lâm Bất Nhiễm: “Cách này chẳng lẽ không tết à? Nhiễm Nhiễm, em ngàn vạn lần đừng nói với tôi em sinh tâm thánh Mẫu, bắt đầu thương hại Đường Phương và đứa bé kia đây nhé.”
Lâm Bắt Nhiễm cũng không thương hại họ, đây là tác phong làm việc Trương Hàn, hắn nhất định sẽ làm như thê.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta trỏ về thôi, vì em, tôi đã lãng. phí rất nhiều thời gian rôi, em cũng nên theo tôi trỏ vê.
“Tôi muốn gặp em trai tôi và Họa Họa.” Lâm Bắt Nhiễm đưa ra yêu cầu.