“Hà tiểu thư, Dương tổng bị trầm cảm nhẹ, vẫn luôn uống thuốc, việc này cô biết không?”
Trầm cảm?
Hà Băng không biết, bởi vì Dương Kim Đậu chưa nói với cô.
“Hà tiêu thư, tâm trạng Dương tông gân đây quá chập chòn, rõ ràng đã tăng lượng thuốc, chuyện này đối với cơ thể bà ấy vô cùng bắt lợi, Dương tổng cần tĩnh dưỡng điều trị, không thể chịu kích thích nữa, cô hiểu chưa?” Thầy thuốc nói.
Hà Băng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ đi, Hà Băng muốn vào phòng bệnh, nhưng người làm nữ ngăn cản nói: “Đại tiểu thư, phu nhân nói… hiện tại không muốn gặp con, chờ con lựa chọn xong, nói đáp án cho bà ấy biết là được, nếu như con lựa chọn người đàn ông kia, vậy… phu nhân sẽ xem như mình chưa từng sinh cô ra.”
Hà Băng đứng ở cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa sô nhìn Dương Kim Đậu bên trong, Dương Kim Đậu mặc quần áo bệnh nhân, gương mặt tái nhợt xanh xao, đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh.
Hà Băng chua xót, viền mắt trắng nõn đều từ từ biến đỏ.
“Băng Băng.” Lúc này Đường Ngọc đi tới: “Băng Băng, em yên tâm, anh sẽ khuyên cô, cô không chấp nhận được Tiêu Thành, lẽ nào em thật sự muốn vì Tiêu Thành bỏ mẹ mình sao, cô ấy nhưng là người thân duy nhất trên đời này của em đấy.”
“Đủ rồi” Hà Băng lạnh lùng nhìn về phía Đường Ngọc: “Đường Ngọc, anh diễn kịch diễn đủ chưa?”
Đường Ngọc cứng đờ, đụng vào đôi mắt sáng như băng tuyết kia của Hà Băng, lúc này cô lạnh lùng nhìn anh ta, trong hai tròng mắt lóe ra lạnh lùng sắc bén.
“Đường Ngọc, anh có thể lừa mẹ tôi, thế nhưng ở trước mặt tôi, anh đừng có diễn nữa, như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét anhl Tôi sẽ không cưới anh, dẹp ý niệm này đi!” Nói xong, Hà Băng trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Hà Băng rời đi, bàn tay xuôi ở bên người Đường Ngọc nhanh chóng siết thành quyền, mặt anh ta trầm xuống, thoạt nhìn hết sức âm u đáng sợ.
Lúc này thủ hạ đã đi tới: “Thiếu gia, Hà tiêu thư này thực sự là không biêt phải trái, lúc đầu cô ta đào hôn khiến anh trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Hồng Khẩu, hiện tại cô ta còn dám phách lối như vậy.”
Đường Ngọc nhìn Hà Băng, nếu thứ anh ta không có được, vậy anh ta chỉ có thể… phá hủy nói “Phái người đến trường Hà Băng, lan chuyện của Hà Băng và Tiêu Thành ra ngoài, Tiêu Thành là người đã có vợ, tôi muốn Hà Băng mang cái danh bồ nhí phá hoại gia đình người khác. Một khi đã lan ra toàn trường rồi, vậy toàn bộ thành phố Hồng Khẩu đều biết, tôi muốn cả đời Hà Băng bị người khác chỉ trích phỉ nhỗ, cả đời không ngắng đầu lên được!”
“Vâng, thiêu gial”
Hà Băng đi, thế nhưng đi hai bước, hai mắt cô tối sầm, trực tiếp hôn mê.
“Hà tiểu thư! Hà tiểu thư!”
Hà Băng hôn mê, chất độc của Đông trùng Hạ thảo chỉ mạnh mẽ lan tràn trên cơ thể cô, Hạ Tịch Quán đã tiến hành một loạt trị liệu cho cô, thế nhưng hiệu quả cũng không mấy khả quan, không khống chế được độc tố khuếch tán.
Hà Băng ban đêm đã bị đẩy tới phòng phẫu thuật cấp cứu.
Hạ Tịch Quán và đoàn đội chữa bệnh ngày đêm thương lượng giải pháp, thê nhưng đến nay vẫn chưa có đột phá.
Diệp Linh hầm canh, mang theo ly giữ ấm đi tới phòng bệnh, Hà Băng không ở trên giường, cô đứng ở phía trước cửa sổ.
Cô gái mặc quần áo bệnh nhân lam trắng, kích cỡ nhỏ nhất rồi mà cô khoác lên vẫn rộng thùng thình. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều.