Hai mắt Diệp Linh đều khóc sưng lên, ngược lại càng có vài phân lê hoa đái vũ: “Chân tôi tê quá.”
Cố Dạ Cẩn vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, ra khỏi bệnh viện.
“Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại chỗ này với anh tôi!” Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa.
Cố Dạ Cần câu môi nở nụ cười, song cười rất nguy hiểm: “Cố thái thái, em đến tột cùng có tính tự giác đã thành vợ ngưởi ta hay không, chỉ mới cưới hai ngày mà em để chồng em một mình?”
“Tôi ở với anh tôi!”
“Vậy ai ở với anh? Cố thái thái, em bây giờ là của anhl”
“Anh trai của tôi…”
“Em nói thêm câu anh tôi anh tôi nữa, có tin rút hết ống tiêm trên người anh ấy vứt xuống trên đường không?”
“.,.” Diệp Linh hít một hơi lạnh, khiếp Sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh… anh quả thực không phải là người!
Có Dạ Cần nhét cô vào chỗ cạnh tài xế con Maybach, thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe đi.
Ngày hôm nay Diệp Linh vừa vui vừa buồn, có chút mệt mỏi, hơn nữa hiện tại gặp lại anh trai, cô cũng không dám đắc tội Cố Dạ Cần.
Song rất nhanh cô liền phát hiện con đường này không phải đường vê nhà, cô quay đầu hỏi: “Anh dẫn tôi đi đâu?”
“Đến bệnh viện khách, mẹ anh muốn gặp em.”
Mẹ anh?
Ôn Lam?
Gương mặt tinh xảo của Diệp Linh đều lạnh xuống: “Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.”
“Ah.” Diệp Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói nữa.
Trong bệnh viện.
On Lam năm trên giường bệnh, sắc mặt của bà ta tái nhợt như một trang giấy, hận ý và thế giới mà cô tin tưởng bao năm này bỗng chốc ầm ầm đồ sụp cả người bà ta cũng hỏng rồi, nhìn như đã già hơn hai mươi tui.
Tay Diệp Linh vẫn được Cố Dạ Cẩn nắm trong lòng bàn tay, cô ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, phối hợp diễn xuất để Ôn Lam nhìn.
Ôn Lam nhìn một chút con trai của mình, rồi nhìn về phía Diệp Linh: “Các con đã kết hôn rồi, mẹ đây không có gì để nói, song mẹ có một yêu cầu, mẹ nghĩ muốn ôm cháu!”
Kỳ thực Diệp Linh hiểu rõ Ôn Lam, Ôn Lam là một người phụ nữ vừa đáng trách vừa đáng thương, chân tướng vạch trần, bà ta có lẽ sẽ mệt mỏi mệt mỏi, nhưng tuyệt sẽ không học được nhân từ.
Cho nên khi Ôn Lam nói chấp nhận được cuộc hôn nhân của cô và Cố Dạ Cần, Diệp Linh đang đợi bà ta nói tiếp, quả nhiên Ôn Lam không để cô thất vọng, Ôn Lam nói ¬– bà ta muốn ôm cháu trai.
Anh.
Cố Dạ Cẩn không có tâm tình gì lớn, anh nhàn nhạt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con không thích con nít, con và Linh Linh không định có con.”
Ôn Lam dùng sức vỗ vỗ bắp đùi của mình, tâm tình lại bắt đầu kích động: “Không được, tuyệt đối không được, A Cần, con tại sao có thể đoạn hậu được chứ?”
Chương 1933:
“Mẹ hiện tại cái gì cũng không cầu nữa rồi, tùy các con, các conkết hôn rồi mẹ cũng chấp nhận rồi, mẹ cũng đã nhận Diệp Linh làm con dâu rồi, con còn muốn mẹ thế nào?”
“Mẹ đối với con chỉ có một yêu cầu, mẹ muôn ôm cháu, nhân lúc trước khi mẹ nhắm mắt, mẹ nhất định phải ẫm cháu trail”
Nhìn Ôn Lam gây chuyện, Diệp Linh nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng: “Cố phu nhân, miệng bà luôn nói thừa nhận tôi làm con dâu rồi, nhưng tôi nghe ra bà chừng uất ức lắm, vậy cũng đừng oan ức chính mình, dù sao… bà thừa nhận tôi, tôi cũng sẽ không thừa nhận bà, tôi vĩnh viễn là Diệp Linh, bà cũng vĩnh viễn là Cố phu nhân.”
Ôn Lam sửng sốt: “Mày!”
“Lẽ nào tôi nói sai? Chồng mình si mê người khác cái này không phải lỗi của Cố phu nhân, nhưng Cố phu nhân trút hết oán hận trong lòng trên một đứa bé ngây thơ chưa hiểu chuyện, để nó lớn lên trong bóng tối. Giờ chân tướng vạch trần, bà không có một câu áy náy, còn lấy dáng vẻ uất ức không gì sánh được để đón nhận tôi, đã biết tôi không thể mang thai còn khăng khăng muốn ôm cháu trai, Cố phu nhân, tôi có nên nói với bà một tiêng cảm ơn không?”
Diệp Linh vẫn luôn biết, cô cùng Có gia, cùng mỗi người của Cố gia, mãi mãi sẽ không có ngày hoà giải.
Bởi vì, bọn họ không ngừng thương tổn cô.
Bởi vì, bọn họ không ngừng xát muối trên vết thương máu chảy dầm dề của cô.
Rõ ràng, những vết thương này đều là các người cầm dao từng chút từng chút đâm đến.
Ôn Lam giận dữ, bà ta đưa ngón tay ra chỉ chỉ Diệp Linh: “A Cẩn, con xem đi, tự con nhìn đi, đây chính là con vợ mà con một hai phải lấy đấy, lúc này mới vào cửa ngày thứ hai, nó làm dâu liên dám chống đối mẹ chồng là mẹ rồi, mẹ còn chưa chết đâu!”
Cố Dạ Cần giữ tay Diệp Linh thật chặt trong lòng bàn tay: “Mẹ, mẹ nói xong rồi thì bọn con đi về.”
“A Cần!” Ôn Lam tức giận đấm ngực dậm chân: “Con không thể đi, ngày hôm nay chuyện này nếu như con không đồng ý mẹ, mẹ sẽ chết ngay bây giờ!”
“’Đời tôi cay đắng quá, gã chồng lấy bao năm lại là kẻ mặt người dạ thú lòng dạ hiểm độc, thật vất vả mới ngóng trông con trai trưởng thành, nó lại không nghe lời mẹ, chỉ che chở vợ mình, đời tôi còn có cái gì để trông cậy vào, không bằng chết sớm một chút!”
Ôn Lam vén chăn lên, hai chân của bà ta đã sớm phế đi, giãy giụa kích động như thế, trực tiếp té từ trên giường xuống.
Rằầm một tiếng.
“Cố phu nhân!” Nhân viên y tế nhanh chóng tiến lên, trong phòng bệnh hoãn loạn.
Lúc này Diệp Linh cũng cảm giác được bàn tay vẫn nắm mình kia buông lỏng ra, Cố Dạ Cần tiến lên, đỡ Ôn Lam dậy, trầm giọng nói: “Mẹ, đủ rồi!”
“A Cần,” Ôn Lam dùng sức kéo lại Cố Dạ Cần: “Cho mẹ đứa cháu trai đi! Là Diệp Linh không thể sinh, mẹ cảm thấy được nêu như nó thật sự yêu con, nhât định sẽ đồng ý.”
“Đây cũng không ảnh hưởng hôn nhân của các ngươi, mẹ đã an bài xong tất cả, mẹ đã tìm xong người mang thai hộ FOI.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đi đến.
Cô gái năm nay 20 tuổi, mái tóc đen dài, mặc đầm trắng, còn rất trẻ, Ôn Lam tự mình chọn lựa, cái mông đặc biệt vễnh, vừa nhìn chính là kiểu dễ sinh con trai.
“Cố phu nhân, bà sao vậy?” Cô gái kia nhanh chóng tiến lên, ngoan ngoãn đi đỡ Ôn Lam.
Tay ả trong lúc vô tình đụng phải bàn tay Cố Dạ Cần, ả ngắng đầu liếc mắt nhìn Cố Dạ Cẩn, sau đó nhanh như chớp rút tay về, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của ả đã đỏ hồng.
Thiếu nữ hoài xuân, rõ ràng liếc mắt liền động tâm với Cố Dạ Cần.
Diệp Linh đứng tại chỗ, không tiến lên, cô lạnh lùng nhìn một màn này, lại cảm thấy bản thân rất dư thừa.
Chương 1934:
Ôn Lam lôi tay ả kia: “Tiểu Lan, đó chính là Diệp Linh, lát nữa cô theo con tôi và Diệp Linh trở về, an tâm hầu hạ, về sau cô cứ gọi là chị Diệp Linh, hai chị em phải ở chung thật tốt, tranh thủ sớm một chút sinh hạ cho Cố gia chúng ta một đứa con trai mập mạp.”
Diệp Linh cảm giác mình sắp nôn thốc nôn tháo, Ôn Lam làm mẹ mà muốn để con trai mình hưởng tề nhân chi phúc”, noi theo Phi Yến Hợp Đức**.
* Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
** Phi Yến Hợp Đức: Phi Yến và Hợp Đức là hai nhân vật lịch sử. Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức là hai chị em cùng vào cung làm cung nữ, sau đó cả hai chị em đều được làm phi, Triệu Phi Yến là một người lẳng lơ, gian dâm với rất nhiều người đàn ông sau lưng vua.
Sau này Hợp Đức được vua sủng ái nên Phi Yến lo sợ ngôi vị, liền tính kế muốn mang long chủng, Triệu Hợp Đức ra sức bao che cho Phi Yến nên Thành Đê hoàn toàn không hay biệt. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, Triệu hoàng hậu vẫn không thể có con.
Tiểu Lan nâng đôi mắt thật to nhìn Diệp Linh, vừa rồi mới xấu hổ bây giờ lại sợ hãi, ả nhìn Diệp Linh ánh mắt sợ sệt, như Diệp Linh là một ác nhân, bắt nạt ä:?Chị:.. chịa.
Diệp Linh vẫn đứng rất thẳng lưng, cô trong trẻo lạnh lùng câu môi: “Chuyện mang thai hộ này, tôi đồng ý.”
Ôn Lam vui vẻ.
Con ngươi Cố Dạ Cần rơi trên mặt cô.
“Kỳ thực tôi có đồng ý hay không chỉ là việc râu ria, tự các người quyết định là được, dù sao, tôi không thể cung cấp tỉnh trùng được.”
“Thế nhưng tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi tôi tới nữa, tuy là tôi biết cho tôi biết một tiếng đã là sự tôn trọng lớn nhất của các người đối với tôi.”
“Còn có,” Diệp Linh liếc Tiểu Lan: “Tiếng chị này miễn đi, buồn nôn lắm.”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp rời đi.
Diệp Linh rời khỏi bệnh viện, cô đứng ở trên đường thở mạnh vài lần, sau đó vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.
Tài xế hỏi: “Cô gái, cô đi đâu vậy, đã trễ thế này rồi, về nhà à?”
Vê nhà?
Cô cho tới bây giờ không có nhà.
Không đúng.
Cô có nhà.
Cô tìm được anh trai rồi.
“Đưa tôi đến bệnh viện đi!”
“Yes Sỉir.”
Hơn nửa giờ sau Diệp Linh đi tới bệnh viện, hiện tại đã khuya lắm rồi, hành lang cũng không còn ai, chỉ có ngọn đèn sơ nhạt lạnh tanh.
Diệp Linh nằm ở chỗ cửa số nhìn Diệp Minh bên trong, trên người Diệp Minh đắp khăn trắng, căn bản nhìn không rõ mặt.
Cô đưa ngón tay ra, ở trên cửa số nhỏ từng chút một phác họa gương mặt anh trai.
Anh trai cô là đẹp trai nhất.
So với vẻ nhã nhặn tuần mỹ của Cố Dạ Cần, anh trai lại là người đàn ông rắn rỏi.