Anh có thê chờ.
Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.”
Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?”
“Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi”
Tiễn cô ra sân bay.
Tự tay tiễn cô đi.
Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại.
“Được, anh đưa em ra sân bay.”
Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.”
Cô đi vào sân bay.
“Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô.
Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu.
Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được.
“Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu.
Anh chỉ muốn nói với cô một câu.
“Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.”
Anh tin tưởng, cô nghe được.
Anh sẽ luôn chờ đợi cô.
Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.
Cô đi rồi.
Mang theo con gái rời đi.
Cố Dạ Cần đứng thẳng tại chỗ thật lâu, không phải không giữ được cô, anh có một hàng trăm hàng nghìn cách giữ cô lại, chỉ là như vậy, cô nhất định sẽ không thích.
Thích là tùy ý, yêu là khắc chế.
Anh muốn buông tay ra, để cô làm một vài chuyện cô muốn làm.
Anh nghĩ, mỗi ngày cô đều sẽ vui vẻ hơn một chút.
Trước kia anh không biết yêu, hiện tại anh đã học được cách yêu.
Diệp Linh đi, Cố Dạ Cần lật lịch ra, chỗ bút đỏ đánh dấu, cô đã rời đi đã bảy ngày, hôm nay là ngày thứ tám.
Một tuần đã qua, ngày hôm nay, cô nên trở về rồi.
Cố Dạ Cần đứng dậy, đi tới bên tủ quần áo chọn chiếc sơ mi đen mặc vào, nhìn chính mình trong gương, vẫn như cũ tuấn mỹ như ngọc, bả vai anh tuấn, mâu sắc thâm thúy, trầm ổn mà mê người.