Cô ấy, vị hôn thê của Lục Hàn Đình, là một người như thế nào?
Lúc trước ở trong phòng làm việc, Lục Tư Tước đã từng hỏi cô, có muốn hỏi một câu về vị hôn thê này không, khi đó cô có thể tiêu sái xoay người rời đi, nhưng bây giờ cô rốt cục không nhịn được hỏi ư?
Cô muốn hỏi một câu cô gái thay thế được vị trí của cô này này, cô gái này sắp sửa sở hữu Lục tiên sinh của cô, đến cùng là một người như thế nào.
Lục Tư Tước tựa hồ đã sớm ngờ tới cô sẽ hỏi: “Cô ấy là thiên kim nhà giàu nhất, xinh đẹp, ưu nhã, có học thức, có hàm dưỡng, rất xứng đôi với A Đình.”
“Vậy… Cô ấy thích Lục tiên sinh không?” Đây là vấn đề Hạ Tịch Quán quan tâm nhát.
Lục Tư Tước gật đầu: “Thích, rất thích, A Đình rời khỏi Đề Đô mấy năm nay, cô ấy vẫn một mực chờ A Đình trở về, mặc kệ A Đình là người như thế nào, vẫn như cũ có chấp yêu nó.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy đây là câu trả lời mà cô mong muốn, cô gái đó tốt, cô hẳn nên vui vẻ, nhưng lúc cô cong lên khóe môi, từng hạt châu lớn vẫn đập xuống.
Lập tức, cô vừa cười vừa khóc hệt như kẻ ngốc.
Lục Tư Tước lên xe, mấy chiếc xe Jeep vội vã rời đi, mang theo Lục Hàn Đình từ từ biến mắt trong tầm mắt cô.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe dần khuất xa, cô vươn tay nhỏ bé che mặt mình, giọt nước mắt nóng cháy xuyên qua khẽ hở của bàn tay.
Cô chậm rãi ngồi thụp người xuống, cơ thể mềm mại co lại, khóc đến cả người run bần bật, Lục tiên sinh, vĩnh biệt anh, cả đời chẳng thể gặp nữa.
Một khắc như thế Hạ Tịch Quán giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Đợi một hồi, Thím Triệu vươn tay đi đỡ Hạ Tịch Quán, mặt thím ấy đau lòng không thôi: “Tiểu thư Quán Quán, chúng ta về nhà đi cháu, bên ngoài lạnh.”
Tay thím ấy vừa chạm vào Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán liền ngã vào trong lòng thím Triệu.
Thím Triệu cả kinh: “Tiểu thư Quán Quán! Tiểu thư Quán Quán, cháu làm sao vậy?”
Hạ Tịch Quán là bác sĩ, cô biết mình không xong rồi, hiện tại toàn thân đã bị độc tố xâm nhập vào tâm mạch, cô đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Nhưng, cô cũng không muốn chết.
Hạ Tịch Quán nhớ lại trọn đời ngắn ngủi của mình, kỳ thực cô còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, đầu tiên là, cô không phải là một cô con gái tốt, cô thẹn với mẹ.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ tới bảo rương ở bên chỗ viện trưởng Lý Văn Thanh, là cái bảo rương mẹ lưu lại kia.
“Thím Triệu, cháu muốn đến viện nghiên cứu Xu Mật, giờ thím đưa cháu đi tìm viện trưởng Lý Văn Thanh, nhanh lên!” Hạ Tịch Quán nắm thật chặt thím tay Triệu.
Thím Triệu gật đầu: “Được, tiểu thư Quán Quán, chúng ta đi ngay.”
Chiếc xe hộp màu đen lao nhanh trên đường, hướng thẳng đến viện nghiên cứu Xu Mật.
Thím Triệu lái xe, Hạ Tịch Quán ngồi phía sau, bên người là mây thím luôn chăm sóc cô ở thôn.
“Bà Triệu, phía sau có xe theo chúng tal”
Thím Triệu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phía sau quả thật có một chiếc xe đang đuổi theo.
Thím Triệu khinh miệt nhếch môi: “Bảo vệ tiểu thư cẩn thận, tôi vượt bọn họ đây!”
Nói xong, thím Triệu đạp chân ga tăng tốc, chuyển làn, xe hộp đen linh hoạt trượt vào dòng xe cộ, ở ngã ba lớn biến mắt.
Đèn đỏ đã sáng, xe phía sau khẩn cấp thắng lại, tiếng thắng xe vô cùng chói tai, người áo đen ngồi chỗ tài xế nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi: “Alo, tiên sinh, mắt dấu rồi ạ, máy bà thím bên người Hạ tiểu thư khá cảnh giác, thân thủ bất phàm, mấy bà áy tuyệt đối không phải người thường.”
Rất nhanh, đầu bên kia truyền đến giọng Lục Tư Tước trầm thấp: “Cái thôn kia thì sao?”
“Lúc cái xe hộp đen kia đi ra, bọn họ rút lui toàn bộ, hiện tại trong thôn không có một bóng người.”
Chương 485: Quyền Y Điển Thứ Hai Đầu dây bên kia im lặng.
“Tiên sinh, cần tiếp tục đuổi theo không ạ?”
“Không cần, chúng ta trở về Đề Đô.”
“Vâng.”
Viện nghiên cứu Xu Mật.
Viện trưởng Lý Văn Thanh thấy được Hạ Tịch Quán đang hấp hối thì cả kinh: “Quán Quán, cháu bị sao V ậy?”
Dút lời, ông liền bắt mạch Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cháu trúng kịch độc rồi, hơn nữa độc tính đã lan đến toàn thân cháu, tâm mạch cháu đứt hết, dẫu cho là Thần Đại La cũng không cứu nồi cháu!”
Hạ Tịch Quán đương nhiên biết tình trạng cơ thể mình, hiện tại thứ duy nhất khiến cô chống đỡ là cái bảo lưu mẹ lưu lại, cô thật sự bất hiếu, nếu như ngay cả bảo rương mẹ giữ lúc còn sống cũng không thể mở ra nhìn thử, cô còn mặt mũi nào đến thiên đường gặp mẹ chứ?
“Viện trưởng, đừng phí tâm lên cơ thể cháu, xin ông hãy lấy cái bảo rương kia ra, cháu muốn thử lần cuối.”
Hạ Tịch Quán yếu ót nói.
“UOHỢC.- Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng đem bảo rương ra, đặt trước mặt Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán lấy ra một cây kim bạc, đem kim bạc cắm vào trong ổ khóa.
Lần trước cô tới giải khóa, nhưng mở được đến ải thứ ba đã thất bại, đó là do y thuật của cô không đạt được cảnh giới, căn bản là không mở ra.
Nhưng sau khi cô lấy lại quyển y điển mẹ lưu lại, quãng thời gian này cô cũng một mực nghiên cứu gọt dũa, cô cảm giác mình sắp đột phá được nó rồi.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, từ bỏ tất cả thanh âm ngoại giới quấy rầy, hiện tại trên toàn bộ châm pháp thâm ảo của quyền y điển hiện lên trước mắt của cô, từ từ dung hợp vào một chỗ.
Trong nháy mắt, cô đã đột phá chính mình.
“Răng rắc” một tiếng, theo chuyển động ngón tay mảnh khảnh của cô, cửa ải cuối cùng cũng được phá, vang lên tiếng mở của bảo rương.
Viện trưởng Lý Văn Thanh hai mắt sáng ngời, ông nhìn cô gái chỉ mới 20 tuổi trước mát, kính phục lại hài lòng gật đầu: “Quán Quán, chúc mừng, cháu đã đột phá mình rồi, tiến nhập sâu hơn vào cảnh giới y thuật.”
Nếu như, nếu như gác lại chuyện tình trạng cơ thể cô lúc này…
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Tịch Quán trên lộ ra vẻ mỉm cười, cô buông kim bạc, từ từ mở ra bảo rương.
Trong bảo rương đặt quyền y điển thứ hai, còn có một hộp gắm nho nhỏ.
Hạ Tịch Quán mở ra quyền y điển thứ hai, châm pháp bên trong còn càng thêm bí ẳn so với quyền thứ nhất, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được trên những châm pháp này đều tích chứa sức mạnh vô cùng to lớn.
Cô giờ đã đột phá chính mình, quyển thứ hai này dường như chính là vì cô mà chuẩn bị, Hạ Tịch Quán như nhặt được chí bảo.
“Quán Quán, cháu bây giờ đã mở ra được bảo rương đầu tiên, vậy cháu nên đi tìm bảo rương thứ hai đi.”
Lúc này Viện trưởng Lý Văn Thanh nói.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên: “Còn có bảo rương thứ hai sao?”
“Đúng vậy, bảo rương thứ hai ở Đế Đô, đặt trong viện khoa học, nhưng viện khoa học cũng không phải là chỗ cháu muốn là vào, cháu phải nghĩ cách vào viện đó mở ra cái rương thứ hai.”
Viện khoa học Đề Đô là trung tâm cả y học, bên trong đó đều là minh tinh của giới y học, cũng chính là những lão đầu tử kia, bọn họ đều là viện sĩ đức cao vọng trọng, trong đó viện sĩ trẻ tuổi nhất chính là Lục Tử Tiễn, tài hoa vô Song, muốn vào viện khoa học, dung nhập vào trung tâm y học, thực sự là khó như lên trời.
Hạ Tịch Quán nắm quyền y điển thứ hai này, cô nghĩ, mình cũng chẳng còn thời gian để đến đó.
Lúc này thím Triệu nhanh chóng nói: “Tiểu thư Quán Quán, mau mở cái hộp gắm này ra nhìn thử, xem bên trong chứa vật gì?”
Hạ Tịch Quán gật đầu, cô mở hộp gắm ra.
Trong hộp gắm đặt một viên thuốc màu đen.
“Tiểu thư Quán Quán, đây là thuốc gì thế?” Thím Triệu tò mò hỏi.
Chương 486: Hạ Tịch Quán Sống Lại
Viện trưởng Lý Văn Thanh nói: “Lúc nãy hộp gắm vừa mở ra ông đã ngửi được một mùi thảo dược, nhưng là thảo dược gì, ông không phân biệt được, nhưng mùi này vừa ngửi cũng làm cho người ta cảm thấy lòng yên mà trí óc lại bừng sáng, vật mà sư phụ ông lưu lại nhất định là vật hiếm có ở thế gian, Quán Quán, bây giờ tâm mạch cháu đã gãy, chi bằng dùng thử viên thuốc này đi!”
Hạ Tịch Quán cũng giống với viện trưởng Lý Văn Thanh, cũng không ngửi ra viên thuốc này đến tột cùng dùng thảo dược gì, đây đại khái là vật trân quý hiếm thấy mà ngay cả sách sử y học không ghi lại, có lẽ có thể cứu cô một mạng.
“Tiểu thư Quán Quán, mau mau uống viên thuốc này đi!” Thím Triệu nhịn không được thúc giục.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên đặt viên thuốc vào miệng.
Rất nhanh, hai mắt Hạ Tịch Quán nhắm lại, ngã phịch xuống.
Thím Triệu cả kinh: “Tiểu thư Quán Quán!”
Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ôm Hạ Tịch Quán đặt trên ghế mây, sau đó xem mạch cho cô, trong mạch đập Hạ Tịch Quán đã không có bắt kỳ dấu hiệu sống nào.
Cô… chết rồi?
Viện trưởng Lý Văn Thanh chắn động, lui về phía sau hai bước, ông giật mình mù mịt nói: “Tại sao có thể như vậy, sao lại như vậy được?”
“Tiểu thư Quán Quán!” Thím Triệu đưa ngón tay ra đặt dưới mũi Hạ Tịch Quán, nơi đó thật sự không còn hơi thở.
Thím Triệu lập tức ngồi phịch trên mặt đất, thím ấy không thẻ tin được tiểu thư Quán Quán lại cứ vậy mà đi.
Không!
“Viện trưởng, ông mau cứu tiểu thư Quán Quán đi, tiểu thư Quán Quán sẽ không chết dễ dàng như vậy, con bé nhất định còn có thể cứu được!” Thím Triệu cầu xin nhìn về phía viện trưởng Lý Văn Thanh.
Viện trưởng Lý Văn Thanh không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, ông bi thương lắc đầu.
Lúc này thím Triệu đột nhiên cả kinh kêu lên: “Viện trưởng, ông mau nhìn kìa!”
Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ngắng đầu, ông thấy được hình ảnh rung động nhất trong đời này.
Hạ Tịch Quán còn nằm trên ghế mây, thế nhưng khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô đã từ từ khôi phục huyết sắc, thân thẻ lạnh như băng cũng khôi phục hơi ấm, dưới cánh mũi còn có hơi thở nông yếu, cô quay về từ cõi chết, hồi sinh trở lại!
Không chỉ như thế, cả người cô trong nháy mát giống như viên minh châu phủi sạch bụi trần, da thịt vốn tựa tuyết giờ khắc này lại tản ra tiên khí bồng bềnh những hạt bụi nhỏ linh động, dung nhan của cô hút hồn không gì sánh được, tuyệt sắc phong hoa.
“Viện… viện trưởng, ông mau nhìn, đây là cái gì?”
Thím Triệu kinh ngạc nói.
Hạ Tịch Quán như là đang an tĩnh ngủ, nhưng phía dưới bên phải xương cánh bướm từ từ nồi lên một đóa hoa tươi đẹp, hoa yêu dã mà thần bí, trông vô cùng câu hồn đoạt phách.
Viện trưởng Lý Văn Thanh liền lùi lại hai bước, ông gặp qua loại hoa này, dưới phiến xương của sư phụ ông – Lâm Thủy Dao cũng có một đóa hoa như vậy, ông đã từng lật xem sách sử, hoa này được sách thượng cổ ghi lại, chính là hoa Đề Nữ.
Viện trưởng Lý Văn Thanh hoảng sợ nhìn Hạ Tịch Quán, dường như ông chưa từng biết đến cô vậy, cô…
cô rốt cuộc là ai?
Lục Hàn Đình cảm giác mình đã mơ một giấc mộng rất dài, anh chậm rãi mở mắt ra, nơi này anh rất quen thuộc, anh đã về U Lan Uyễn, nằm trong phòng ngủ của mình.
Anh ngồi dậy, cố gắng nhớ lại lúc nãy đã mơ thấy gì, nhưng anh không thể nhớ ra gì cả.
“A Đình, cháu tỉnh rồi, thân thể thế nào?”
Lục Hàn Đình nghiêng mắt, lão phu nhân tới, anh chạm vào đôi mắt yêu thương lo lắng của bà nội.
“Bà nội, cháu rất khỏe, hiện tại thấy tinh thần vô cùng sáng láng.”
Lão phu nhân gật đầu, thát thần lẫm bẩm nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
“Bà nội, bà làm sao vậy?” Lục Hàn Đình nhận ra đôi mắt bà khác lạ, vì viền mắt bà đỏ lên, dường như bà mới khóc.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, mặt lão phu nhân mơ hồ không rõ, nhưng bước chân bà tập tễnh, lại trĩu nặng thêm vẻ già nua, bà tiến lên, đưa tay ôm lấy Lục Hàn Đình: “A Đình, ôm một cái, nếu con bé vẫn còn ở đây, con bé nhất định sẽ ôm cháu thật chặt.”
Lục Hàn Đình không rõ: “Nội à, con bé là ai?”
Lão phu nhân lắc đầu, lập tức đã ươn ướt viền mắt: “Bố cháu tới, A Đình, chúng ta phải về Đề Đô rồi.”